Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam

Chương 60: Con phải đồng ý



Thẩm bà tử nhìn Chu bà tử với vẻ mặt chán nản, không biết nên giải thích thế nào về chuyện sính lễ đã biến mất.

 

Cho dù có nói ra thì cũng không có ai tin.

 

Ngược lại, Chu gia sẽ chỉ cho rằng Thẩm gia bọn họ kiếm cớ để tham số bạc sính lễ của tân nương.

 

Chu bà tử là người ghê gớm, nếu bà ta lại đi ra ngoài rêu rao chuyện này thì thanh danh của Tự ca nhi sẽ bị hủy hoại.

 

“Thế nào rồi tẩu tử?” Chu bà tử tươi cười nhìn Thẩm mẫu: “Tẩu đã hỏi ý kiến Ninh nha đầu chưa?”

 

Thẩm mẫu giật giật khóe môi, “Nói, nói rồi”.

 

“Vậy Ninh nha đầu nói thế nào?”

 

Nhất thời Thẩm bà tử không biết trả lời làm sao, nếu nói rằng Ninh tỷ nhi không muốn, chắc chắn Chu gia sẽ đòi lại tiền sính lễ, nhưng số bạc đó đã biến mất.

 

Giờ phút này, Thẩm mẫu có thể nói là một cái đầu hai cái lớn, không ngờ lại gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy.

 

“Có chuyện gì vậy? Ta thấy sắc mặt tẩu có vẻ không được khỏe”. Chu bà tử nhíu mày, nhìn Thẩm mẫu: “Hay là Ninh nha đầu không muốn?”

 

“Không muốn cũng không sao, ta cũng biết tiểu tử nhà ta không xứng với Ninh nha đầu, cho nên... phiền tẩu tử trả lại sính lễ cho ta”. Khi nói những lời này Chu bà tử nhìn chằm chằm vào Thẩm bà tử một lúc.

 

Tô Vũ Loan đang ngồi ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát Chu bà tử.

 

Sáng nay, Thẩm bà tử vừa mới phát hiện ra mất bạc sính lễ, Chu bà tử đã lập tức có mặt, quá trung hợp rồi.

 

Đặc biệt là vào lúc này, Thẩm bà tử vẫn chưa trả lời rõ ràng dứt khoát, mà Chu bà tử đã muốn lấy lại tiền đặt sính.

 

Có chút gì đó không bình thường ở đây.

 

Chẳng lẽ Chu bà tử biết được chuyện bạc sính lễ bị mất?

 

Thấy Chu bà tử muốn lấy lại tiền sính lễ, Thẩm bà tử nhất thời hoảng sợ, vội vàng nói: “Ninh nha đầu, con bé...chưa nói là không muốn”.

 

“Vậy có nghĩa là Ninh tỷ nhi  đã đồng ý với cuộc hôn nhân này?” Chu bà tử nghe thấy vậy, đuôi mày khóe mắt đều hiện lên ý cười.

 

Thẩm bà tử không còn cách nào khác, lúc này bà ta không thể lộ ra chuyện bạc sính lễ đã bị mất, vì vậy chỉ có thể kéo Chu gia một đoạn thời gian.

 

Sau này gom góp được bạc rồi, sẽ tìm cách hủy hôn.

 

Chu bà tử đánh bàn tính nhân lúc còn nóng, “Nếu Ninh nha đầu đã đồng ý, vậy thì hai ta hãy chọn một ngày lành để xử lý việc kết thân. Ta nghĩ ngày mồng một tháng hai là một ngày tốt lành”.

 

“Chuyện này...” Thẩm bà tử chó chút xấu hổ nói: “Như vậy vội vàng quá”.

 

Vào ngày mùng một tháng hai, chỉ còn sáu ngày, làm sao có thể gom đủ sáu mươi lượng bạc trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.

 

Chcu bà tử mỉm cười nói: “Không sớm, không sớm. Ta đã sớm chuẩn bị đủ hết mọi thứ, chỉ còn chờ Ninh nha đầu đồng ý vào cửa thôi”.

 

Thấy Chu bà tử nói vậy, trên mặt Thẩm bà tử nở nụ cười.

 

“Ai nói ta sẽ kết hôn!”

 

Lúc này, Thẩm Ninh đeo mạng che mặt bước vào.

 

Nàng ta vừa rồi nghe lén ngoài cửa, thắc mắc mẫu thân giải quyết vấn đề như thế nào? Ai ngờ lại nghe thấy điều này.

 

Thấy nàng ta đi vào, Chu bà tử và Thẩm bà tử đều sửng sốt.

 

Chu bà tử nhìn nàng ta, nở nụ cười: “À, đây là Ninh nha đầu nha, hai năm rồi không gặp giờ đã thành thiếu nữ rồi”.

 

Ánh mắt Thẩm bà tử né tránh, không dám nhìn thẳng vào nàng ta.

 

Thẩm Ninh hung hăng  trừng mắt nhìn Chu bà tử, giễu cợt nói: “Chu a di, nương ta nói sai rồi, ta không đồng ý  cuộc hôn nhân này”.

 

Nghe vậy, vẻ mặt Chu bà tử cứng đờ, quay đầu nhing Thẩm bà tử: ‘Tẩu, có chuyện gì sao? Không phải tẩu nói với ta Ninh nha đầu đồng ý rồi mà?”

 

Thẩm bà tử nhìn Thẩm Ninh, mỉm cười với Chu bà tử: “Chu tẩu tử, ngươi ngồi xuống đã, ta đi nói chuyện với Ninh nha đầu một lát”. Sau đó bà ta vội vã kéo Thẩm Ninh về phòng riêng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ngoài sảnh chính chỉ còn lại Chu bà tử và Tô Vũ Loan.

 

Chu bà tử nhìn Tô Vũ Loan hỏi: “Tức phụ Tự gia, ta vừa thấy Ninh nha đầu đeo mạng che mặt, con bé bị làm sao vậy?”

 

Nhắc đến điều này, Tô Vũ Loan hơi nhướng mày: “À, Ninh muội bị phát ban”.

 

“Phát ban?” Chu bà tử cau mày, “Sao phát ban vài nốt mà đến mức cần che mặt? Chẳng lẽ mặt bị sưng lên?”

 

Tô Vũ Loan không lên tiếng, điều này càng khiến cho Chu bà tử nghi ngờ hơn.

 

Bên trong nhà chính, Thẩm Ninh tức giận hỏi Thẩm bà tử tại sao lại đồng ý với việc kết thân này.

 

Thẩm bà tử bất lực, đành phải nói với nàng ta: “Ninh tỷ nhi, quả thực nương không còn cách nào khác, nếu như nói với bà ta là con không đồng ý, thì bà ta sẽ lấy lại tiền sính lễ ngay lập tức. Nhưng hiện tại số tiền đó đã biến mất, con nói xem ta phải trả lời người ta thế nào đây”.

 

“Không còn cách nào khác hay sao?” Thẩm Ninh không muốn gả tới Chu gia.

 

Thẩm bà tử liếc nhìn về phía phòng chính, rồi nhỏ giọng nói: “Đừng lo, sở dĩ nương tạm thời đồng ý chuyện này là kéo dài thời gian với Chu gia để chúng ta có thời gian góp nhặt tiền bạc, sau đó tìm lý do để hủy hôn”.

 

Thẩm Ninh cau mày: “Nhưng nếu trong vòng sáu ngày nương không thể kiếm đủ bạc thì con phải gả vào Chu gia ư?”

 

Thẩm bà tử nhìn nàng ta, trấn an nói: “Không, nương nhất định sẽ tìm cách kiếm đủ tiền”.

 

Bà ta nheo mắt nhìn xa xăm nói: “Cho dù không kiếm được bạc thì cửa hàng của tẩu tử con cũng đáng giá mấy chục lượng bạc”.

 

Thẩm Ninh có chút lo lắng: “Việc này nàng ấy có đồng ý không?”

 

Thẩm bà tử cười lạnh: “Cửa hàng đó cũng là tài sản Thẩm gia, cho nên không đồng ý không được”.

 

Sau khi hai người bàn bạc xong, họ bước ra khỏi phòng.

 

Thấy Chu bà tử từ đứng dậy muốn rời khỏi sảnh chính, Thẩm mẫu bước tiến lên trước cười nói: “Sao Chu tẩu tử không ngồi trong sảnh nói chuyện?”

 

Chu bà tử bình tĩnh nói: “Ninh nha đầu không đồng ý chuyện kết thân này nên ta sẽ không lãng phí thời gian nữa. Chỉ cần tẩu trả lại sính lễ cho ta, ta sẽ không làm phiền nữa”.

 

Trong lòng Thẩm bà tử thắt lại, vội vã liếc mắt trao đổi với Thẩm Ninh đứng bên cạnh.

 

Thẩm Ninh tiến lên hai bước, khẽ nói: “Chu di, chúng ta vào nhà nói chuyện nhé, Ninh nhi còn chưa pha trà mời a di”.

 

Vừa rồi Thẩm Ninh vẫn còn tức giận, vậy mà bây giờ đã đổi thành dáng vẻ hiền lành ngoan ngoãn.

 

Chu bà tử nheo mắt lại, ánh mắt quét qua quét lại trên người hai mẫu nữ.

 

“Chu di, xin mời.” Thấy bà ta đứng yên, Thẩm Ninh lại gọi.

 

Thẩm bà tử cũng nhân cơ hội nói: “Chu tẩu tử, chúng ta vào nhà ngồi nói chuyện, không phải chúng ta đang trò chuyện vui vẻ hay sao?”

 

sau đó, Chu bà tử lại cất bước đi về sảnh chính.

 

Thẩm bà tử và Thẩm Ninh liếc mắt nhìn nhau rồi đi theo.

 

Sau khi ngồi xuống lần nữa, Chu bà tử lại hỏi Thẫm bà tử: “tẩu tử, tẩu đã nói với Ninh nha đầu chưa? Chuyện kết thân này còn tính nữa không?”

 

Thẩm mẫu mỉm cười nói: “Ta đax nhận sính lễ của nhà ngươi, đương nhiên cửa kết thân này định rồi”.

 

Nghe vậy, vẻ mặt Chu bà tử lại tươi tỉnh: “Vậy thì thì tốt, nếu không có vấn đề gì thì cứ theo ngày ta đã nói, là ngày đầu tiên của tháng hai, người Chu gia sẽ đến đón dâu đúng giờ”.

 

Thẩm mẫu cười gượng gạo nói: “Được, cứ như vậy đi”.

 

Sau khi thương lượng xong, Chu bà tử đứng dậy chào ra về, Thẩm bà tử tiễn ra cổng.

 

Trước khi đi, Chu bà tử hỏi: “Tẩu, mặt Ninh nha đầu sao thế? Sao phải che mặt?”

 

Vẻ mặt Thẩm bà tử cứng lại, lấy cớ rằng nàng ta bị phát ban.

 

Trên mặt Chu bà tử tỏ vẻ lo lắng nhưng trong lòng lại nổi lên nghi ngờ. Tại sao khi nhắc đến gương mặt của Thẩm Ninh thì Thẩm bà tử và tức phụ Thẩm Tự lại có biểu hiện khác lạ như vậy?

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com