Trọng Sinh Chi Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 6



Thúy Nhi hiểu ý, nhét giẻ dơ vào miệng Hứa Khả Oanh.

 

Nàng ta bị trói tay chân, dựng đứng giữa sân, thân thể run rẩy, ánh mắt tràn đầy hoảng hốt, lắc đầu liên tục.

 

Trong đầu ta, phủ Thừa tướng rực lửa, m.á.u nhuộm đất đỏ lại hiện về, ta sửa lại vạt tóc, lãnh đạm nói:

"Hành hình."

 

Thị vệ cầm roi, tay vung lên hạ xuống như gió — chẳng hề nương tay.

 

Hứa Khả Oanh đau đến co giật, chưa đến hai mươi roi đã hôn mê.

 

Ta lạnh lùng liếc thị vệ:

"Gọi nàng tỉnh lại."

 

Nước đá tạt vào mặt, Hứa Khả Oanh tỉnh dậy, ta chậm rãi tiến lại gần, rút giẻ khỏi miệng nàng.

 

Nàng há miệng thở dốc, nhưng miệng vẫn độc như cũ:

"Liễu Hàm Yên! Ta mang cốt nhục của Vương gia! Ngươi dám làm thế với ta, Vương gia về chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"

 

Ánh mắt nàng hung ác, ta chẳng thèm để tâm.

 

Ta nâng cằm nàng lên, môi khẽ nhếch:

"Thật sao?"

 

"Liễu—" Nàng còn định mắng, ta giơ tay tát thêm một cái.

 

Tay đau rát, ta nghiến răng ra lệnh:

 

"Tiếp tục đánh. Giữ lại nửa cái mạng là được."

 

Giọng ta nhẹ như gió thoảng, nhưng toàn bộ thị vệ, nha hoàn trong sân đều cúi đầu, không ai dám hé răng.

 

"A——!"

Tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp phố phường, ai nấy đều thầm nghĩ:

Nhiếp chính vương và Vương phi — quả là trời sinh một đôi, ác độc vô song.

 

*

 

Lý Thần trở về.

Khác hẳn vẻ hào hùng ngày đi, ngày về đầy thương tích.

 

Ta canh nơi cửa, thấy nha hoàn liên tục bưng chậu nước m.á.u ra vào, tay ta siết chặt khăn tay.

 

Nửa canh giờ sau, thái y run rẩy bước ra, ta vội nghênh đón:

"Vương gia thế nào rồi?"

 

Thái y hành lễ:

"Không nguy đến tính mạng."

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta thở phào, bước nhanh vào phòng.

 

Nha hoàn đã bị đuổi hết, ta ngồi xuống mép giường, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lý Thần, khẽ nhướng mày:

 

"Nói đi, xảy ra chuyện gì?"

 

Lý Thần mở mắt, sát khí âm trầm thoáng qua, rồi cất lời:

 

"Chúng ta… hòa ly đi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

09

 

Trong lòng ta khẽ lạnh đi một nhịp:

"Vương gia đây là muốn đẩy thiếp ra ngoài gánh họa?"

 

Lý Thần nghiêng mặt đi, thần sắc bị che khuất dưới bóng nến, chỉ có lời nói là mơ hồ mang theo mùi vị giấu đầu hở đuôi:

"Nàng đã mất đi giá trị lợi dụng. Ở đây… không còn cần đến nàng nữa."

 

"Thần thiếp hiểu rồi…"

Ta mỉm cười thản nhiên, nghiêng đầu nhìn hắn:

"Nhưng — hoàng thượng đã ra tay với chàng rồi, đúng không?"

 

Hoàng đế xưa nay luôn e dè binh quyền trong tay Lý Thần. Nay phủ Nhiếp chính lại kết thân cùng phủ Thừa tướng, e là từ lâu đã sinh tâm loại bỏ.

 

Lý Thần chợt quay phắt lại, trong mắt thoáng qua một tia chấn động — rõ ràng không ngờ ta dám nói thẳng ra như vậy.

 

Thế nhưng câu trả lời của hắn lại vượt khỏi dự đoán của ta:

"Không phải. Hoàng huynh không phải kẻ hôn quân như thế."

 

Ta bật cười khẽ mấy tiếng, nhưng trong lòng lại tự giễu — nếu không phải hôn quân, thì kiếp trước làm sao có thể diệt cả nhà ta trong biển máu?

 

"Không phải hoàng thượng… vậy là… phủ Vũ Định Hầu?"

Ta ngồi thẳng dậy, tay nhè nhẹ xoay chiếc khăn lụa trong lòng bàn tay, trong lòng ngờ vực — kiếp trước, biến cố phủ Thừa tướng không liên lụy đến Lý Thần.

Nhưng nay nhìn lại, thì hắn rõ ràng bị cuốn vào rồi.

 

Trái với vẻ bình tĩnh của ta, Lý Thần đã không thể ngồi yên:

"Nghe đồn thiên kim phủ Thừa tướng sống kín cổng cao tường, không hiểu thế sự. Giờ xem ra… cũng chỉ là lớp vỏ bọc che thiên hạ mà thôi."

 

"Còn nghe đồn Nhiếp chính vương sát phạt quả đoán, lãnh huyết vô tình, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn. Giờ gặp chuyện, chẳng phải cũng là người đầu tiên đẩy ta ra chắn gió?"

Ta làm bộ suy nghĩ, rồi cười nhẹ:

"Hơn nữa, phủ Vũ Định Hầu vốn đã chẳng thuận với phủ Thừa tướng. Nay ta gả cho vương gia, có được một chỗ dựa lớn, chúng dĩ nhiên sẽ muốn trừ vương gia trước, rồi đến phủ ta sau. Một chiêu ‘tiền trảm hậu tấu’, gọn gàng vô cùng."

 

Lý Thần siết chặt vạt chăn, khẽ nghiêng đầu tránh đi ánh mắt ta:

"Bản vương… tự có cách bảo vệ nàng."

 

Nhìn gương mặt ngượng ngùng lạ lẫm kia, lòng ta bỗng dưng ấm áp kỳ lạ:

"Nhưng Yên nhi không muốn vậy."

 

"Phủ Thừa tướng khó thoát kiếp nạn, mà ta là đích nữ, sao có thể tránh khỏi bị vạ lây?"

Ta cúi đầu, giọng chậm rãi nhưng chân thành:

"Huống hồ — chàng là phu quân của ta. Dù chưa từng chung phòng, nhưng cũng xem là tương kính như tân. Sao ta có thể nhẫn tâm nhìn chàng c.h.ế.t oan một cách vô ích?"

 

Huống hồ, tai ương lần này phần lớn là do ta gả tới mà thành.

 

Lý Thần bật cười:

"Chết vô ích? Bản vương đâu yếu nhược đến mức ấy."

 

Ta nhìn khuôn mặt sáng ngời kia, chợt ngây người giây lát.

 

"Khụ, khụ…"

Ta vội ho nhẹ, lấy lại bình tĩnh:

"Phụ thân đã tra ra không ít chuyện dơ bẩn mà phủ Vũ Định Hầu làm trong mấy năm qua. Dù sao giờ chàng và ta đã cùng thuyền, chi bằng liên thủ cùng phụ thân, một phen động thủ cũng đáng."

 

Ta dừng một chút, ánh mắt nghiêm lại:

"Còn nữa… Hướng Hoa Đông — rất có khả năng sẽ liên thủ với phủ Vũ Định Hầu. Các người phải cẩn trọng."

 

Lý Thần không nói thêm gì, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm, như cất giấu điều gì chẳng thể nói ra:

"Ừm, được."

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com