Trọng Sinh Chi Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 5



"Yên nhi, đến giờ hồi phủ rồi."

 

Lúc trở về, ta nhân cơ hội nhắc đến chuyện Hứa Khả Oanh nhập phủ, Lý Thần chỉ gật đầu, không hề tỏ thái độ.

 

Ta hơi nhíu mày — chẳng biết nên nói hắn thờ ơ, hay là… đa tình?

 

Sau đó, ta long trọng tổ chức cho Hứa Khả Oanh một yến tiệc nạp thiếp, nàng vui mừng đến không chịu nổi, còn tưởng đây là ý của Vương gia ban xuống.

 

Ta khẽ lắc đầu — dễ dàng như thế đã bỏ xuống đề phòng, đời trước ta bị nàng ta xoay vòng vòng là bởi vậy.

 

Tưởng đâu Lý Thần sẽ như với ta, chẳng thèm đoái hoài đến đêm động phòng.

 

Ai ngờ, nha hoàn Thúy Nhi đến bẩm — Lý Thần đã đến phòng Hứa Khả Oanh!

 

Quá đáng!

 

Dù ta có rộng lượng đến đâu cũng nuốt không trôi nỗi nhục này. Hơn nữa, trong lòng ta — chẳng hiểu sao lại có một cảm giác bị siết nghẹt, đau âm ỉ.

 

Đêm đến vốn dễ khiến lòng người rối loạn, ta một cơn giận bốc lên, liền bước thẳng tới phòng Hứa Khả Oanh.

 

Cửa viện vắng tanh, chẳng thấy một nha hoàn nào. Không biết có phải Lý Thần cố ý sắp xếp, mà người canh cửa đều bị đuổi đi cả.

 

Đèn trong phòng đã tắt, giọng điệu uyển chuyển đầy xuân ý của Hứa Khả Oanh vọng ra, nghe mà chói tai vô cùng.

 

Chút lý trí còn sót lại trong ta lập tức bị phá vỡ. Ta đưa tay toan đẩy cửa — nhưng nửa chừng liền bị ai đó chộp lấy cổ tay. Chưa kịp phản ứng, một bàn tay lớn bịt miệng ta, kéo mạnh ra ngoài. Ta giãy giụa nhưng không sao thoát nổi.

 

Tới khi hoàn hồn, ánh nến chói mắt khiến ta nheo mắt lại, mất một lúc mới thấy rõ người trước mặt:

 

"Lý Thần? Sao chàng lại ở đây?"

 

Lý Thần thản nhiên liếc ta — người vừa gọi thẳng tên hắn, nhàn nhạt xoa cổ tay:

 

"Không ở đây thì bản vương ở đâu?"

 

Ta cúi mặt, đầu ong ong như bị sét đánh. Nhỏ giọng hỏi:

"Người nằm trên giường Hứa Khả Oanh… là ai?"

 

"Thị vệ." Giọng hắn không chút cảm xúc.

 

"Vì sao lại làm vậy?" Mắt ta khẽ run, việc này không giống phong cách của Lý Thần.

 

Không ngờ, khuôn mặt lạnh băng của Lý Thần lại hiện lên ý cười nhàn nhạt. Hắn chậm rãi áp sát, hơi thở nóng rực phả vào mặt ta, khiến tim ta như nhảy khỏi lồng ngực.

 

"Thế nào? Nàng thật sự hy vọng bản vương... ‘thích như thế’?"

 

Từng chữ một, hắn nhấn thật chậm, khiến lòng ta run rẩy. Ta bối rối lắp bắp:

 

"Chàng… chàng nghe thấy rồi?"

 

Lý Thần thu lại ý cười, liếc ta bằng ánh mắt khó dò, rồi xoay người ngồi xuống bàn, tiếp tục xem tấu chương.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta còn chưa kịp hiểu hết ánh nhìn đó có ý gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hứa Khả Oanh với thiếp vốn không oán không thù, nếu vương gia nói làm vậy là vì thiếp, thiếp thật sự… khó lòng tin nổi."

 

Hắn giúp ta, chẳng vì lợi ích gì — có thể sao?

 

"Hứa Khả Oanh tư chất bất chính, nàng đưa nàng ta vào phủ hẳn là có dụng ý. Bày yến tiệc để nàng ta buông lỏng đề phòng, bản vương chỉ là thuận tay đẩy một cái mà thôi."

 

Ta cứng họng, không biết phải đáp gì — hắn quả thực không có tư tâm.

 

Trầm mặc một hồi, ta thấp giọng nói:

 

"Tạ ơn vương gia."

 

08

 

Hứa Khả Oanh có thai.

Cha đứa bé, chưa rõ là ai.

 

Từ đó, Hứa Khả Oanh bắt đầu tác oai tác quái trong phủ Nhiếp chính, không chút kiêng dè.

 

Khi thì sai người kéo nha hoàn của ta qua biệt viện hầu hạ, khi thì cướp bếp của ta, lúc thì lấy cớ mệnh mỏng mà gây đủ trò khó dễ.

Lúc trước, còn có Lý Thần ở đây, nàng ta đôi phần e ngại.

Nhưng mấy hôm nay, Lý Thần phụng chỉ xuất thành bình phỉ, Hứa Khả Oanh lập tức thừa nước đục thả câu.

 

"Tỷ tỷ thật có phúc, được Vương gia thương xót, muốn tỷ nhường lại chính phòng…

Oanh nhi đã khuyên rồi, nhưng Vương gia kiên quyết không nghe, Oanh nhi cũng bất lực a… Tỷ cũng biết, Oanh nhi vốn thân thể yếu ớt mà…"

Vừa nói, nàng ta vừa đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng hơi nhô lên.

 

Ta cười lạnh, mấy hôm nay đã chịu đựng quá đủ:

"Ồ, là Vương phi ta đây không biết Vương gia từng ban lệnh ấy? Huống hồ Vương gia đã rời thành mấy ngày, sao lại vượt mặt ta, đích thân sắp xếp cho ngươi vào chính phòng?"

 

Ánh mắt ta lạnh đi:

"Thúy Nhi."

 

Thúy Nhi nhận lệnh, bước đến trước mặt Hứa Khả Oanh, tát mạnh một cái.

 

Hứa Khả Oanh trợn trừng kinh hãi, đến khi hoàn hồn thì đã chẳng còn giữ nổi dáng vẻ thục nữ, chỉ còn căm phẫn ngút trời:

"Tiện tỳ lớn mật! Ngươi dám đánh ta?!"

 

Nhưng nha hoàn của nàng đã bị chế trụ, còn Thúy Nhi xoay tay thêm một tát nữa.

 

Hứa Khả Oanh hoàn toàn choáng váng, ánh mắt nhìn ta như muốn ăn thịt.

 

Ta nhẹ nhàng sửa lại tóc mai, nâng chén trà uống một ngụm, rồi nói chậm rãi:

"Khả Oanh à, bản vương phi nhớ rõ, ngày ngươi nhập phủ, ma ma từng dạy lễ nghi tử tế lắm mà?"

 

"Người đâu, Hứa di nương phạm thượng, vô pháp vô thiên — kéo ra, đánh roi!"

 

Sắc mặt Hứa Khả Oanh lập tức tái nhợt, hoảng loạn:

"Liễu Hàm Yên! Ngươi không được làm vậy! Trong bụng ta là huyết mạch của Vương gia!"

 

Ta đưa tay day thái dương, phiền chán:

"Ồn ào quá."

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com