Trở Về Để Báo Thù

Chương 4



07

 

Ngọc Đường vẫn ghi hận cái tát ta dành cho nàng hôm đó.

 

Khi có phụ thân ở đó, nàng luôn là tiểu muội muội ngoan ngoãn, là đứa con gái biết điều.

 

Nhưng khi phụ thân rời đi, nàng lập tức chẳng thèm giữ thể diện cho ta nữa.

 

“Nói đi cũng phải nói lại, hôm đó tỷ đánh muội, là vì thẹn quá hóa giận đúng không?

 

“Nhưng dù tỷ có giận cỡ nào thì cũng có ích gì đâu, chẳng phải cuối cùng vẫn phải gả cho Phó công tử sao?

 

“Muội gọi trước một tiếng ‘tỷ phu’ thì đã sao?

 

“Tỷ còn chưa biết nhỉ, nhà họ Phó nghèo đến mức không đủ ăn rồi, nếu không nhờ cha gửi ít bạc qua, e là bà bà tương lai của tỷ giờ đã phải đi ăn xin rồi ấy chứ.

 

“Nhưng mà tỷ đừng lo nhé.”

 

Nàng cười cong khóe mắt, vẻ mặt đầy đắc ý.

 

“Không lâu trước đây, phụ thân có mang đến một loạt tranh chân dung của các công tử con cháu quý tộc chưa thành hôn trong kinh cho muội chọn.

 

“Tỷ nói xem muội nên chọn tiểu vương gia phủ Thừa Ân, hay là tiểu hầu gia phủ Tĩnh An đây, khó quá cơ.”

 

“Nhưng dù muội chọn ai, muội cũng sẽ không quên tỷ tỷ đâu.

 

“Đến lúc đó nếu tỷ muốn nhờ muội giúp tỷ phu khai thông quan lộ, muội nhất định sẽ vì tỷ mà nói vài lời hay với phu quân tương lai của muội.”

 

Nàng vừa nói vừa giơ ngón tay ra đếm.

 

“Phó công tử học hành giỏi giang, vào quan trường nhất định sẽ thăng tiến như diều gặp gió.

 

“Muội tính thử xem tỷ phải chờ bao nhiêu năm nhé!”

 

Nàng vui mừng giơ một ngón tay ra.

 

“Chỉ cần mười năm thôi đấy!”

 

Ta mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nhìn nàng, giọng nhẹ như gió thoảng.

 

“Hy vọng đến lúc muội xuất giá, vẫn còn cười được vui vẻ như thế.”

 

Nàng ta hừ một tiếng.

 

“Muội đương nhiên vui rồi, không giống tỷ, từ nay về sau, e là chẳng còn cười nổi nữa.”

 

Lúc này, bên ngoài có người đến báo, nói Phó Giới tìm ta có chuyện muốn nói.

 

Ngọc Đường khẽ cười duyên dáng.

 

“Mau đi đi, mau đi đi, đừng để vị hôn phu tương lai của tỷ chờ lâu quá đấy.”

 

08

 

Phó Giới nằm trên giường không thể cử động.

 

Hắn cho lui toàn bộ người hầu trong phòng ra ngoài.

 

Chỉ còn hai người chúng ta, hắn siết chặt cổ tay ta, thấp giọng, âm u độc ác nói:

 

“Ngọc Vu, ngươi cũng trọng sinh rồi đúng không?”

 

“Ngươi tưởng ngươi sống lại là có thể thay đổi điều gì sao? Ngươi vẫn phải gả cho ta, đừng quên đời trước là ai ban hôn cho chúng ta.

 

“Ngươi không chạy thoát được đâu.

 

“Nếu ngươi dám bắt nạt Ngọc Đường lần nữa, sau khi thành thân, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.”

 

Ta ghê tởm hất tay hắn ra.

 

“Ngươi đã thích nàng ta đến vậy, sao không cưới nàng?”

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Phó Giới mím môi, trong chốc lát lộ vẻ chật vật.

 

“Ngọc Đường thân phận cao quý, sao có thể chịu khổ?”

 

Rồi lại tỏ vẻ đắc ý:

 

“Phải phiền ngươi làm Phó phu nhân mấy năm, giữ chắc vị trí này giúp nàng ấy.”

 

Ta lấy khăn tay ra, chậm rãi lau sạch chỗ bị hắn chạm vào.

 

“Phó Giới, hãy biết trân trọng những ngày ngươi còn có thể nằm đây nói chuyện với ta.”

 

“Không bao lâu nữa, khi gặp lại ta…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ngươi sẽ phải quỳ xuống mới được phép mở miệng.”

 

Hắn cười khinh bỉ.

 

“Mơ đi.”

 

Hắn không hề biết, chỉ một khắc trước, Thái tử Yến Cảnh đã cho thị vệ thân cận đến báo tin cho ta.

 

Khâm Thiên Giám đã hợp bát tự của ta và Thái tử, rồi tâu lên Hoàng thượng:

 

“Thiên kim này, bát tự đại hợp với Thái tử, là người quý không thể tả.

 

“Nếu nàng phò tá Thái tử, ắt sẽ giúp Thái tử trở thành minh quân một đời.”

 

Hoàng thượng phê xuống thánh chỉ bằng mực son.

 

Hiện tại, ta đã là người được chỉ định làm Thái tử phi.

 

Nhìn nụ cười khiến ta ghê tởm trên mặt Phó Giới, ta quyết định… tạm thời chưa nói cho hắn biết.

 

Rằng ta sắp được như ý nguyện, gả cho người trong lòng.

 

Cứ để hắn ngu ngốc mà tự đắc thêm mấy ngày nữa đi.

 

09

 

Ta vừa bước ra từ viện của Phó Giới, thì đúng lúc gặp phụ thân ta từ triều về.

 

Trên mặt ông vốn mang nét vui mừng, nhưng khi nhìn thấy ta, sắc mặt lập tức trầm xuống.

 

Lúc này ta mới thấy bên cạnh ông đứng một thiếu niên đoan chính, ôn hòa nhã nhặn.

 

Chính là Thái tử Yến Hoàn.

 

Người mà ta đã thầm yêu từ thuở nhỏ.

 

Nói cho cùng, chàng cũng xem như ân nhân cứu mạng của ta.

 

Kiếp trước, sau khi phụ thân ta xảy ra chuyện, vì từng là học trò của ông, chàng cũng bị liên lụy.

 

Hoàng thượng nghi ngờ chàng có tâm mưu phản, ra lệnh giam lỏng trong Đông Cung.

 

Rõ ràng vào thời điểm đó, chàng hoàn toàn có thể chọn đoạn tuyệt quan hệ, dâng tấu biểu tuyên bố cắt đứt mọi liên hệ với phụ thân ta để bảo toàn bản thân.

 

Nhưng… chàng đã không làm vậy.

 

Chàng nhiều lần dâng tấu lên triều đình, chỉ để cầu xin tha cho phụ thân ta.

 

Chính vì sự kiên định không chịu lùi bước đó, dù Hoàng thượng nổi giận, vẫn hạ lệnh tra xét lại vụ án của phụ thân ta một cách cẩn trọng.

 

Về sau, cả nhà ta vì Phó Giới mà bị xử trảm toàn tộc.

 

Dòng dõi của Yến Cảnh cũng vì mất đi phụ thân ta – một vị tể tướng trọng yếu – mà tổn hại nặng nề nguyên khí.

 

Yến Cảnh phải ẩn nhẫn, chịu đựng suốt bao năm mới có thể đánh bại Tam hoàng tử, giành được ngôi vị chí tôn.

 

Năm thứ mười sau khi Yến Cảnh đăng cơ, cánh chim của chàng rốt cuộc đã đủ vững vàng để tung bay.

 

Lúc đó, thiên hạ đều đã lãng quên cái họ Ngọc từng một thời hiển hách.

 

Chỉ riêng chàng là chưa từng quên.

 

Chàng bất chấp sự phản đối của toàn thể bá quan, lật lại vụ án năm xưa, rửa sạch nỗi oan cho gia đình ta, xử trảm đám người Phó Giới ngay tại chỗ.

 

Oán hận trong ta từ đó được hóa giải, ta mới có thể luân hồi chuyển kiếp.

 

Còn chàng… lại c.h.ế.t trong mùa đông năm ấy.

 

Nửa đời người của chàng, không thê, không nhi.

 

Sau khi qua đời, triều đình lập tân đế.

 

Chẳng bao lâu, cũng chẳng còn ai nhớ tới chàng nữa.

 

Đám con cháu đến cúng giỗ vì tranh cãi xem chàng thích ăn gì mà ầm ĩ cả lên.

 

Cuối cùng lại dâng thứ mà chàng không hề thích.

 

Ta giận đến mức giậm chân trong không trung.

 

Thái tử điện hạ, rõ ràng là chàng thích ăn đồ ngọt cơ mà.

 

Sao không ai còn nhớ nữa?

 

Chàng nhất định sẽ rất buồn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com