Trở Về Để Báo Thù

Chương 2



Ta nghiêm giọng chất vấn:

 

“Ta còn chưa xuất giá, với Phó công tử cũng chỉ mới quen biết!

 

“Muội sao có thể làm nhục danh tiết của ta, Ngọc Đường, muội muốn bức c.h.ế.t tỷ tỷ sao?!”

 

Phụ thân vốn định trách ta vì dám đánh muội muội, nghe vậy cũng cau mày.

 

“Ngọc Đường, con thật quá quắt!”

 

Ngọc Đường mắt đỏ hoe, òa lên khóc.

 

“Muội… muội chỉ là đùa chút thôi mà!”

 

Nhìn ánh mắt xót xa của phụ thân, ta quát lớn.

 

“Cả ngày chỉ biết khóc lóc! Trong nhà có người c.h.ế.t chắc?! Đồ xúi quẩy! Cút về phòng của muội đi!

 

“Muội là một tiểu cô nương còn chưa đến tuổi cập kê, đây là chỗ muội nên xuất hiện sao?!

 

“Khóc lóc trước mặt nam nhân, lả lơi làm dáng, có chỗ nào giống một tiểu thư khuê các đoan trang! Bình thường ta dạy muội thế nào, chẳng lẽ muội vứt hết cho chó ăn rồi hả?!”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Phụ thân ta sa sầm mặt.

 

“Ngọc Đường, tỷ tỷ con nói không sai, có nam nhân ngoài ở đây, con mau về phòng mình đi.”

 

Ngọc Đường ngơ ngác nhìn chúng ta, lần này thì thực sự bật khóc.

 

Nàng ôm gương mặt sưng đỏ, ấm ức chạy đi.

 

Phó Giới đau lòng không thôi.

 

Hắn bị ta đánh đến sắp c.h.ế.t rồi, mà vẫn còn có tâm trạng lo lắng cho người khác.

 

Đúng là hết mực tình thâm với Ngọc Đường.

 

Đã như vậy, ta làm sao có thể giành đoạt người trong lòng nàng?

 

Chi bằng thành toàn cho đôi cẩu nam nữ ấy!

 

04

 

Phó Giới biết phụ thân ta là người cổ hủ, giữ lời hứa như vàng.

 

Năm xưa, khi phụ thân ta trên đường đi thi, bị kẻ trộm lấy sạch tiền bạc, đói đến ngất đi nơi hoang dã.

 

Chính là ông nội của Phó Giới đã nhặt ông về nhà cứu giúp.

 

Phụ thân ta mang ơn một bữa cơm của ông nội Phó Giới.

 

Vì vậy mới lập hôn ước cho con cháu, hứa hẹn với nhau một đời.

 

Hiện tại, thấy phụ thân ta vẫn còn coi trọng Phó Giới, hắn liền biết rõ: cho dù ta có muôn vàn không muốn, thì hôn sự này cũng vẫn còn giá trị.

 

Sau khi thái y đến, chẩn đoán cho Phó Giới.

 

“Thương thế quá nặng, dù có chữa lành thì về sau chỉ cần gió thổi mưa sa, lưng hông cũng sẽ đau buốt tận xương, suốt đời không khỏi.”

 

Phụ thân ta giận đến cực điểm, chỉ vào ta mắng:

 

“Đồ hỗn láo, sao ngươi có thể độc ác đến vậy!

 

“Quân tử nhất ngôn! Ngươi sao có thể ngang ngược thế! Ngươi lại còn ra tay đánh người!

 

“Hôn sự này là do ta đích thân định đoạt, phụ mẫu đặt đâu con ngồi đó, không đến lượt ngươi nói không!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta thong thả ngồi xuống ghế thái sư, nhìn nụ cười không kìm được bên khóe môi Phó Giới, lạnh nhạt nói:

 

“Con không lấy, nếu muốn lấy thì cha tự đi mà lấy.

 

“Người năm đó ăn bát cơm nhà họ Phó cũng đâu phải là con, dựa vào đâu mà bắt con phải gả cho cái tên nho sinh nghèo rớt mồng tơi này?

 

“Nghèo đến mức cơm không đủ ăn mà còn đòi thú thê, đúng là không biết xấu hổ!

 

“Đi cả cái kinh thành này mà hỏi, có nhà ai tới cầu hôn mà đi một mình, không đem theo lễ vật gì không? Ta khinh!”

 

Phó Giới siết chặt nắm đấm, vẻ mặt khó coi tột độ, ánh mắt nhìn ta sắc bén như dao.

 

Hắn lớn lên trong nghèo khổ, vậy mà lòng tự tôn lại cao hơn bất cứ ai.

 

Ở kiếp trước, trước khi ta gả cho hắn, mẫu thân ta từng đích thân đến nhà hắn một chuyến.

 

Chỉ có hai gian nhà tranh, bị ngăn ra thành bốn.

 

Bên trong không chỉ có phụ mẫu Phó Giới, còn có cả đệ đệ muội muội của hắn.

 

Nhà dột nát, đến sàn đất sưởi ấm cũng không có.

 

Cả nhà sống dựa vào mấy mẫu ruộng bạc màu.

 

Mẫu thân ta suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ, trở về liền òa khóc một trận dữ dội.

 

Người xưa nay chưa từng nói nhiều với phụ thân ta một câu, vì ta mà cãi nhau với ông đến long trời lở đất, ép phụ thân ta hủy hôn.

 

Nhưng phụ thân ta không đồng ý.

 

Mẫu thân ta cắn răng quyết liệt, muốn hòa ly với phụ thân ta, đem ta đi khỏi đó.

 

Bà không muốn vì phụ thân ta giữ lời hứa năm xưa mà chôn vùi cả đời của ta.

 

“Danh tiếng cái quái gì, tất cả đều là hư ảo! Cả đời con gái ta mới là thật!”

 

“Chửi ta thì để họ đến chửi, ta không sợ bị họ chỉ trích mắng mỏ!”

 

“Dù có khiến ta đoản mệnh mười năm! Hai mươi năm! Ba mươi năm cũng được!”

 

Mẫu thân ta ôm mặt, nước mắt tuôn như suối.

 

“Cho họ tiền, thật nhiều tiền chẳng phải được rồi sao? Tại sao? Tại sao nhất định phải để con gái ta chịu khổ…”

 

Giọng của phụ thân ta lạnh lùng như tảng đá vừa lạnh vừa cứng.

 

“Không được, A Vu nhất định phải gả.”

 

Đúng vào lúc căng thẳng không thể giằng co thêm được nữa,

 

Mẫu thân của Phó Giới dẫn theo đệ đệ muội muội hắn, quỳ gối trước cổng phủ Tể tướng, khóc lóc thảm thiết.

 

“Nếu thân gia không muốn nhận chúng tôi vì sợ là gánh nặng, không muốn để con gái phải khổ.

 

“Thì lão bà già này cùng cả nhà lập tức có thể nhảy sông, chỉ xin đừng làm ảnh hưởng tới hôn sự của Giới nhi.

 

“Nó thật lòng thật dạ yêu thương con gái các người đó!

 

“Tuy rằng công công ta từng cứu mạng thân gia, hai nhà cũng đã định ra hôn sự từ lâu.

 

“Giờ thân gia công thành danh toại, muốn hủy hôn chúng tôi cũng nhận, dân làm sao đấu lại với quan đây.”

 

Lời đồn nhảm nhí lan truyền khắp nơi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com