Trở Về Để Báo Thù
Sau khi trùng sinh, trượng phu lập tức đến cầu thân với ta.
Ở kiếp trước, ta giúp hắn lên đến ngôi vị cao nhất trong triều, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục cả nhà bị c.h.é.m đầu.
Sau khi ta chết, hắn rước muội muội đang mang thai của ta vào phủ bằng tám kiệu lớn, nâng niu sủng ái hết mực.
Thì ra, bọn họ đã tư thông từ lâu, ta chỉ là kẻ cản đường khiến họ không thể đoàn tụ.
Mười bảy năm phu thê ân ái, hóa ra chỉ là một giấc mộng Nam Kha, là một màn lừa gạt kéo dài cả một đời.
Kiếp này, đối diện với ánh mắt tự tin của hắn, ta lạnh lùng quát:
“Ta là đích nữ nhà họ Ngọc, một kẻ nghèo khổ xuất thân hàn môn như ngươi cũng dám vọng tưởng sao?”
“Người đâu, đánh c.h.ế.t tên tiện nhân mơ leo cành cao này cho ta!”
01
Phó Giới ngỡ ngàng nghe ta nhục mạ hắn.
Không hiểu vì sao ta lại hoàn toàn khác với kiếp trước.
Hắn còn chưa kịp đưa ra hôn thư thì đã bị gia đinh trong phủ ta đánh gãy ba cái xương sườn.
Hắn bò rạp dưới đất thoi thóp, hôn thư trong tay bị m.á.u hắn nôn ra làm nhòe bẩn.
Hắn giận dữ đập đất, vẻ mặt dữ tợn:
“Ngọc Vu, ta với ngươi đã có hôn ước!”
Gót giày thêu hoa giẫm lên ngón tay hắn, tiếng xương gãy vang lên khiến lòng ta khoan khoái dễ chịu.
Ta cúi xuống nhặt lấy tờ hôn thư có chữ ký của phụ mẫu hai bên, từng chút, từng chút một, xé nát.
“Ta đã hủy hôn ước rồi, ngươi định làm gì?”
“Ngươi có thể làm gì ta?”
Ánh sáng trong mắt hắn từng chút từng chút tắt lịm, bàn tay siết chặt tuyệt vọng buông lỏng.
Hiện tại, ta là đích nữ cao quý của phủ Tể tướng.
Còn hắn, chỉ là một kẻ bần hàn thấp kém.
Hắn, chẳng thể làm gì được ta cả.
02
Muội muội Ngọc Đường cưỡi ngựa, thở hổn hển kéo phụ thân ta từ trong cung trở về.
Nàng sợ ta không thể gả cho Phó Giới, thì nàng và “mẫu thân” nàng sẽ không thể cười nhạo ta được.
Ở kiếp trước, phụ thân vướng vào vụ án tham ô quân phí.
Phó Giới an ủi ta:
“Đừng lo, ta sẽ thay nàng chạy vạy, cầu xin Hoàng thượng.”
Khi đó, hắn đã là cận thần bên cạnh Hoàng thượng.
Ta đem toàn bộ tài sản trong nhà giao cho hắn lo liệu.
Nhưng sau khi hắn vào cung diện thánh, vụ án vốn còn có hy vọng bỗng bị kết án ngay lập tức.
Cả nhà ta bị lật đổ, toàn tộc bị xử trảm.
Chỉ có muội muội và mẫu tử Tô di nương là thoát nạn.
Lúc đó ta mới biết.
Ngọc Đường căn bản không phải muội ruột của ta.
Năm xưa, Tô di nương và mẫu thân ta sinh nở cùng một ngày.
Nhất Phiến Băng Tâm
Bà ta đã hối lộ bà đỡ, tráo đổi con gái mình với con trai mà mẫu thân ta vừa sinh ra.
Bà ta nuôi đệ đệ của ta một thời gian.
Đến khi cháu trai bên mẫu gia chào đời, lại một lần nữa "tráo mèo đổi hổ".
Bà ta đã ném đệ đệ ta xuống sông.
Ôm cháu trai bên mẫu gia về nuôi, ghi danh dưới tên mẫu thân ta.
Trở thành đích tử duy nhất của phụ thân ta.
Trước khi nhà ta gặp họa, Ngọc Đường đã sớm tư thông với Phó Giới, thậm chí còn mang thai con của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà ta, nhiều năm không thể mang thai, chính là bởi vì những năm qua, mỗi lần Phó Giới cùng ta phòng sự…
Hắn đều lén bỏ thuốc tránh thai vào đồ ăn thức uống của ta.
Chỉ có duy nhất một lần, hắn quên mất.
Ta mang thai.
Ta khấp khởi mong chờ đứa trẻ chào đời.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ta sảy thai.
Đến lúc chết, ta mới biết, đó là do Ngọc Đường giở trò.
Lá bùa bình an nàng ta tặng cho con ta chưa ra đời có tẩm xạ hương.
Nàng ta ngọt ngào cười với ta, nói:
“Chắc chắn là một tiểu tôn nhi rồi, nhìn xem, di mẫu đã cầu bùa bình an cho con nè.”
Nàng ta vén váy lên, tủi thân cho ta xem đầu gối trầy xước.
“Chín trăm chín mươi chín bậc thang đó tỷ tỷ, muội đã quỳ hết lên tới đỉnh. Tỷ xem, muội đối với tỷ tốt biết bao.”
Phải rồi, tốt đến mức khiến ta không thể c.h.ế.t yên lành.
Sau khi ta chết, Phó Giới rước Ngọc Đường vào phủ bằng tám kiệu lớn.
Bọn họ động phòng hoa chúc.
Còn t.h.i t.h.ể ta phơi thây nơi hoang dã, để chó hoang rỉa thịt.
Ta không cam lòng.
Tại sao ta phải cam lòng?
03
Phụ thân ta giật lấy gậy trong tay gia đinh, giận dữ ném xuống đất.
Ông tự tay đỡ Phó Giới đang bị đánh đến thoi thóp dậy.
Gào lên bảo người đi mời thái y.
Trong mắt Phó Giới lóe lên tia vui mừng, hắn nhìn Ngọc Đường với ánh mắt đầy cảm kích.
Ngọc Đường làm mặt quỷ tinh nghịch với hắn.
Rồi nàng ta liếc ta một cái, cố ý ngọt ngào gọi to một tiếng:
“Tỷ phu.”
Ta vung tay tát nàng ta một cái khiến khóe miệng rướm máu, ngã đập người xuống đất.
Nàng ta ngơ ngác nhìn ta, đến cả chiêu sở trường là rơi nước mắt tỏ vẻ tủi thân cũng quên mất.
Phải rồi, kiếp trước lúc này, nàng ta là muội muội mà ta thương yêu nhất.
Ta làm sao nỡ ra tay với nàng ta chứ.
Mẫu thân chỉ có hai người con gái là chúng ta.
Dù là yến tiệc bên ngoài hay trong nhà mở tiệc, mẫu thân luôn bị người ta chê cười vì không sinh được con trai.
Ngọc Đường cũng bị trách móc vì là thân con gái.
Khi còn nhỏ, nàng nhào vào lòng ta, nghẹn ngào nói lời xin lỗi.
“A tỷ, đều là lỗi của muội, nếu muội là con trai thì tốt rồi, tỷ và nương sẽ có chỗ dựa.”
Năm ta mười hai tuổi, bị Ngọc Thành – con trai của Tô di nương – đẩy xuống sông, hắn vừa cười vừa mắng:
“Đợi mẫu thân ngươi chết, đợi ta lớn lên, ta sẽ bảo trượng phu của ngươi đánh c.h.ế.t ngươi! Đánh c.h.ế.t ngươi!”
Ngọc Đường liều mạng xông vào đánh nhau với hắn, suýt nữa thì bị thương trên mặt.
“Ngươi dám bắt nạt tỷ tỷ ta! Ta g.i.ế.c ngươi!”
Nàng che chở cho ta, như một con sói con hung dữ.
Với một muội muội như thế, ta làm sao có thể không yêu thương, không chiều chuộng, không tin tưởng nàng?
Nhưng từ khi nào...
Nàng đã thay đổi, trở nên nhẫn tâm với cả ta và mẫu thân?
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com