Tri Ý Như Mộng

Chương 3



Nhưng ai ngờ được sự đời khó lường. Ngày nọ, ta về U Châu tế tổ, không may gặp phải bọn sơn phỉ, bà mẫu vì muốn thoát thân, nhẫn tâm đẩy ta xuống xe. Ta trải qua bao phen sống c.h.ế.t mới trốn thoát về được, nhưng cũng từ đó mà lời đồn đại lan ra khắp nơi. 

 

Ánh mắt thương xót ban đầu của Tiêu Cảnh Minh, dần dần bị pha lẫn bởi những tạp chất khác. Giống như bây giờ, hắn đã quen với việc lạnh lùng buông một câu khi bà mẫu vô cớ trách phạt ta: "Nàng đã làm nhục phủ công chúa, trừng phạt nàng có thể khiến mẫu thân nguôi giận, nàng đáng phải chịu đựng." .

 

 "Trời nắng nóng thế này, sao lại quỳ ở đây?" Một giọng nói trầm ấm vang lên, là công công Tiêu Du đã trở về phủ

 

Bà mẫu nghe thấy giọng nói ấy, vội vã bước nhanh ra khỏi điện, trên gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ: "Phò mã đã về rồi." 

 

Ánh mắt bà nhìn ông, vẫn ánh lên vẻ e ấp như thuở còn là thiếu nữ.

 

Đợi khi ông ngồi yên vị, bà đích thân mang đến cho ông chén cam thảo ướp lạnh, rồi lại đứng phía sau nhẹ nhàng xoa bóp vai gáy cho ông. 

 

Công công Tiêu Du nhìn ta một cái, giọng nói hiền hòa: "Công chúa, con dâu có lỗi, dạy dỗ vừa phải là được rồi." 

 

Nụ cười trên mặt bà mẫu vẫn không thay đổi, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Thẩm thị, nể tình phò mã đã cầu xin, hôm nay ngươi không cần quỳ nữa, hãy đến Phật đường chép một trăm lần kinh Phật." 

 

Công công sai người mang đến một bát canh ướp lạnh. Cảm giác mát lạnh thấm vào cổ họng, sự khó chịu trong người ta dịu đi phần nào. 

 

Ông ấy là hảo hữu của phụ thân ta. Dù hiện tại ta đã trở thành trò cười cho cả kinh thành, ông vẫn không hề ghét bỏ ta. 

 

Ông từng nói với Tiêu Cảnh Minh: "Trinh tiết của nữ nhân không nằm ở tấm váy." 

 

Trước khi trở thành phò mã của trưởng công chúa, công công  từng cưới một cô nương làm nghề ca kỹ. Cô nương đã dùng hết số tiền tích cóp của mình để giúp ông ăn học và thi cử. 

 

Sau khi ông đỗ đạt, nhất quyết từ chối việc ở rể phủ công chúa, không chịu ruồng bỏ người thê tử  tào khang. 

 

Nhưng khi ông trở về quê hương, cô nương ấy đã mắc bệnh hiểm nghèo và qua đời. Công công thật lòng yêu thương cô nương ấy, đến tận bây giờ mỗi khi nhắc đến, trong mắt ông vẫn ánh lên nỗi đau xót. 

 

Hiện tại, ông cũng không hề để tâm đến những lời đồn đại về ta ở kinh thành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng điểm này, Tiêu Cảnh Minh lại không giống phụ thân hắn. 

 

Ta đứng dậy, lê đôi chân đau nhức và tê dại, chậm rãi bước về phía Phật đường.

 

Sau khi chép xong kinh Phật, ta lê đôi chân tê mỏi, chậm rãi trở về Bắc viện. Tiêu Cảnh Minh đã tắm rửa thay y phục xong, đang múa kiếm trong sân, vỏ kiếm đặt ngay ngắn trên án thư. 

 

Hắn thấy ta bước vào, liền dừng động tác, đẩy cây đàn gỗ về phía ta: "Hôm nay nàng hãy đàn một khúc, ta sẽ múa kiếm để góp vui." 

 

Nếu là trước kia, ta sẽ không hề từ chối. Cầm nghệ của ta và kiếm vũ của hắn, từng nổi tiếng khắp kinh thành. Trong những buổi yến tiệc lớn ở hoàng thành, màn trình diễn kết hợp của hai chúng ta đã trở thành một giai thoại đẹp. 

 

Nhưng bây giờ, ta đã lâu lắm rồi không chạm vào đàn. 

 

"Hôm nay thiếp mệt rồi." Ta khẽ khàng từ chối, rồi bước về phía giường. Sau khi phơi mình dưới nắng gắt, ta chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát. 

 

Vừa định ngả lưng xuống, Tiêu Cảnh Minh đột nhiên nắm lấy cổ tay ta: "Nàng đang oán trách ta sao?" 

 

Ta không nên oán trách hắn sao? Lời đã đến bên môi, nhưng cuối cùng ta vẫn nuốt ngược trở lại. Khi nỗi thất vọng đã chất chứa quá nhiều, chỉ còn lại sự im lặng. Ta nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, cởi chiếc áo ngoài.

 

Ngón tay chai sạn của hắn đột ngột lướt qua vết sẹo cũ trên vai ta, vết thương mà bọn sơn phỉ gây ra mấy tháng trước. Kể từ khi ta được cứu về phủ, hắn chưa từng chạm vào ta nữa. 

 

"Vết sẹo vẫn chưa lành sao?" Hắn khẽ hỏi, giọng mang theo một chút nghẹn ngào. 

 

"Vâng." Ta đáp nhạt nhẽo. Lực tay hắn chợt siết chặt, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt ta: "Nàng nói thật cho ta biết! Rốt cuộc bọn chúng có... chạm vào nàng không?" 

 

Lại là câu hỏi ấy. Câu trả lời vẫn là không. Hắn đã hỏi câu này không biết bao nhiêu lần, và ta cũng đã giải thích cặn kẽ không biết bao nhiêu lần. 

 

"Còn quan trọng sao, Tiêu Cảnh Minh?" Ta ngước mắt nhìn hắn, giọng nói bình thản đến mức chính ta cũng cảm thấy xa lạ.



 

Để giữ gìn sự trong sạch trở về gặp hắn, ta đã từng dùng trâm vàng đ.â.m vào thân thể bọn sơn phỉ, cũng từng lấy cái c.h.ế.t để uy hiếp, liều mình đ.â.m đầu vào vách đá xù xì. 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com