Giang Hàn Nghiên khẽ phất tay, lập tức có vài hộ viện tiến lên, tách đám người Tiêu Cảnh Minh ra. Khóe môi hắn khẽ cong, nụ cười thản nhiên nhưng lời nói lại mang theo sự kiên quyết không cho phép ai nghi ngờ: "Xin chư vị quý khách nể mặt Giang mỗ, xin đừng gây chuyện tại Tiêu Tương Viện."
Đối diện với những kẻ quyền quý cao sang, lời lẽ của hắn không hề có chút nào khúm núm của một người buôn, trái lại còn ẩn chứa một thứ uy áp vô hình. Người đời đồn rằng hắn thủ đoạn tàn nhẫn, có mối giao hảo sâu rộng với nhiều thế lực quyền quý, thậm chí trong cung cũng có người che chở cho Tiêu Tương Viện.
Mọi người vội vã đáp lời vài câu rồi tản đi. Tiêu Cảnh Minh hất tay đám hộ viện, chắp tay hờ hững với Giang Hàn Nghiên: "Những tổn thất hôm nay của Tiêu Tương Viện, Giang huynh cứ thống kê rõ ràng rồi đến phủ công chúa báo lại để nhận bồi thường."
Hắn quay phắt lại, trừng mắt nhìn ta, giọng điệu bực bội: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Thật là đồ mất mặt!"
Nói rồi, hắn giận dữ phất tay áo bỏ đi. Ta vừa định cất bước đuổi theo, một chiếc quạt xếp nhẹ nhàng khép lại, chắn ngang đường đi của ta. Chủ nhân của cánh tay đang cầm quạt chính là Giang Hàn Nghiên. Đôi mắt hắn sâu thẳm, giọng nói trầm khàn.
“Nghe danh cầm nghệ của Thẩm cô nương đã lâu, ta có một phần tàn phổ tuyệt thế. Nếu Thẩm cô nương rảnh rỗi, có bằng lòng giúp ta phục chế?"
Ta lắc đầu, giọng điệu bình thản: "Ta đã sớm không còn đàn nữa, xin lỗi."
Kể từ khi bị sơn phỉ bắt đi, ta chưa từng chạm lại vào đàn. Vừa chạy xuống khúc quanh hành lang, giọng Giang Hàn Nghiên từ phía sau theo gió vọng lại, có chút không rõ ràng: "Không vội, nàng rất nhanh sẽ nguyện ý thôi."
Khi trở về phủ công chúa, đã gần chính ngọ. bà mẫu ngồi ngay ngắn ở chính điện, sắc mặt âm trầm như sương lạnh. Bà ta lạnh lùng liếc nhìn ta, giọng điệu không cho phép cãi lời: "Thẩm thị, ngươi không giữ được trái tim quận vương, quỳ năm canh giờ trước điện."
Ta im lặng quỳ xuống, hơi lạnh của phiến đá xanh thấm qua lớp váy lụa vào da thịt. Tiêu Cảnh Minh đứng một bên, ánh mắt lạnh nhạt, không nói một lời. Hắn xoay người bước vào chính điện: "Mẫu thân, nhi thần xin phép dùng bữa cùng người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vạt áo bào đen huyền của hắn khẽ chạm vào cánh tay ta, mang theo một làn gió nhẹ thoảng qua. Đôi giày đen của hắn nghiền nát lớp rêu xanh trên phiến đá, tạo ra một âm thanh khe khẽ. Cùng với lớp rêu bị nghiền nát, trái tim ta cũng tan vỡ. hắn biết rõ ta cô độc không nơi nương tựa, nhưng đã quen với việc lạnh lùng đứng nhìn.
Quỳ đến giữa trưa, ánh mặt trời càng trở nên gay gắt hơn. Bà mẫu đã dùng xong bữa, nhưng Tiêu Cảnh Minh vẫn không hề nói một lời cầu xin cho ta. Cái nắng hè oi ả nung đốt phiến đá nóng rực, xuyên qua lớp váy lụa mỏng manh, thiêu đốt da thịt ta.
Mồ hôi chảy dài trên gò má, thấm ướt cả vạt áo. Hai má ta nóng ran, trước mắt dần trở nên nhòe đi, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Các nha hoàn bưng những bát cam thảo ướp lạnh, nhẹ nhàng ra vào trong điện. Chúng che ô, bước chân thanh thoát, tránh né cái nắng như thiêu như đốt.
Còn ta, chỉ có thể quỳ trên phiến đá nóng bỏng này, mặc cho ánh mặt trời thiêu đốt thân thể. Bà mẫu ngồi trong điện, lạnh lùng nhìn ta, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai: "Chỉ là quỳ theo phép tắc thôi, thế này đã không chịu nổi rồi sao? Phủ công chúa giữ lại ngươi có ích gì?"
Đúng vậy, ta hắn có chút giá trị nào đối với phủ công chúa. Phụ mẫu ta đã qua đời từ lâu, dòng dõi bên ngoại lại nghèo hèn. Sở dĩ ta có thể gả cho Tiêu Cảnh Minh, tất cả là nhờ ơn nghĩa của phụ thân hắn, Tiêu Du.
Năm xưa, phụ thân hắn chỉ là một thư sinh nghèo khó, sau khi đỗ trạng nguyên, được trưởng công chúa để mắt ta và trở thành phò mã. Khi ấy, trên đường lên kinh ứng thí, ông gặp phải bầy sói dữ, mất hết hành lý, suýt chút nữa mất mạng.
Phụ thân ta trên đường buôn bán trở về, vừa hay cứu được ông, còn giúp đỡ tiền bạc, nhờ đó ông mới có thể đến được kinh thành. Phụ thân hắn đã thề ước, sẽ cho con cái trong nhà thành thân với ta.
Ông ấy là người trọng tình trọng nghĩa, dù đã ở địa vị cao sang quyền quý, vẫn không hề quên lời hứa với phụ thân ta năm xưa. Sau khi phụ mẫu ta qua đời, thương cảm cho cảnh cô độc của ta, ông đã đưa ta về sống trong phủ công chúa.
Tiêu Cảnh Minh và ta vốn là bạn thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Ban đầu, trưởng công chúa không chấp thuận mối hôn sự này, nhưng Tiêu Cảnh Minh đã thề non hẹn biển, nhất quyết không lấy ai khác ngoài ta.
Trưởng công chúa yêu thương phò mã vô cùng, cuối cùng cũng phải nhượng bộ, đồng ý cho chúng ta thành thân. Sau khi thành thân, trưởng công chúa dù làm bà mẫu thường hay khắt khe, nhưng Tiêu Cảnh Minh luôn đứng ra bảo vệ ta. Cuộc sống tuy không mấy êm đềm, nhưng cũng không quá khó khăn để vượt qua.