Hoàng thượng nhìn ta, rồi lại nhìn sang hoàng hậu dịu dàng bên cạnh…
Bỗng nhiên, một ảo ảnh đáng sợ hiện lên trong đầu hắn—
Hình ảnh các sủng phi của mình bị trói lại, quỳ một hàng, buộc phải nhìn hắn và hoàng hậu ân ái ngay trước mặt!
Chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng!
Hoàng thượng lập tức rùng mình, giọng dứt khoát:
"Hôm nay phu thê bọn họ cũng đã mệt rồi, hoàng hậu để hôm khác đi!"
05
Vừa mới về phủ, Ngụy Cẩn Phong đã ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến viện của Trân di nương.
Dù sao thì những nghi thức cần làm cũng đã hoàn thành, ta cầu còn không được.
Nhưng chưa yên tĩnh được nửa ngày, mẹ chồng đã phái bà tử đến truyền lời:
Bắt đầu từ ngày mai, ta phải đến thỉnh an bà mỗi ngày.
“Đây là quy củ tổ tiên truyền lại trong Hầu phủ, dù có là Thiên vương lão tử cũng không thể cãi lời.”
Sợ ta lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó, bà tử đặc biệt căn dặn:
“Lão phu nhân dậy rất sớm, thế tử phu nhân tuyệt đối đừng tham ngủ mà đến trễ!”
Ta không kiên nhẫn phất tay:
“Biết rồi, bẩm lại với mẫu thân, ta nhất định sẽ đến thỉnh an mỗi ngày.”
Tính ta có hơi bộc trực, nhưng không phải không có giáo dưỡng.
Quy củ trong quân đội của tổ phụ, chỉ sợ còn nghiêm hơn thế này nhiều.
Chẳng phải thỉnh an thôi sao?
Trước khi xuất giá, ta cũng phải thỉnh an trưởng bối trong nhà mỗi ngày.
Vì thế, ngày hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, ta đã có mặt tại viện của mẹ chồng.
Bà tử mở cửa rón rén dụi mắt, vừa nhìn thấy ta liền sửng sốt:
“Thế tử phu nhân? Sao… sớm vậy?”
Ta ngẩng đầu nhìn trời:
“Không sớm nữa đâu, trời sắp sáng hẳn rồi!”
Những năm theo tổ phụ đóng quân ở biên cương, ta và các biểu ca đã quen dậy sớm từ lâu.
Làm gì có người trong quân ngũ nào lại ngủ đến tận trưa?
Ngày đầu tiên sau khi thành thân thì không tính, đêm đó ta mệt quá thôi.
Nhưng lạ thay, trong viện mẹ chồng vẫn im lặng như tờ, các chị em dâu của ta đều chưa đến.
Bà tử cười gượng, không giấu được ý chế nhạo:
“Lão phu nhân còn chưa dậy, e là phải làm phiền thế tử phu nhân chờ một lát rồi.”
Hóa ra chỉ có mỗi ta phải đến sớm, định nhân cơ hội lập quy củ với ta, đúng không?
Bọn họ nghĩ bắt ta đứng giữa trời lạnh thì ta sẽ coi đó là trừng phạt ư?
Buồn cười!
Ta xoay cổ xoay tay, vận động một chút, rồi bắt đầu luyện quyền ngay trong sân.
Sân viện này rộng rãi, luyện một bộ quyền coi như khởi động cho ấm người.
Ta đánh đến khí thế ngút trời, tiếng gió rít vù vù, vừa hay làm nóng cơ thể.
Lúc này, một ma ma thân cận của mẹ chồng vội vàng cài lại khuy áo, bước ra, gắt gỏng trách móc:
“Cô nãi nãi, người làm vậy động tĩnh quá lớn rồi! Đánh thức cả lão phu nhân mất thôi!”
Ta ngừng động tác, thản nhiên đáp:
“Nhưng tối qua mẫu thân dặn dò ta phải đến thỉnh an, lễ nghi không thể bỏ!”
Ma ma nghiến răng:
“Nhưng người cũng không thể đến quá sớm, lại còn tung quyền múa cước ngay giữa sân! Lão phu nhân làm sao nghỉ ngơi nổi?”
Ta liếc nhìn chính sảnh tối đen như mực, điềm nhiên nói:
“Không sao đâu, để mẫu thân ngủ tiếp đi. Ta vừa luyện võ, vừa chờ người.”
"Ngươi…!" Ma ma tức đến nghẹn họng.
Đúng lúc này, trong chính sảnh bỗng sáng đèn, bóng dáng lão phu nhân run run hiện lên trên cửa sổ.
Chỉ nghe giọng cau có của bà truyền ra:
“Mau bảo nó vào đi, nếu không, còn không biết nó định giày vò đến khi nào nữa!”
06
Mẹ chồng vẫn còn ngái ngủ, giọng nói mang theo cả cơn bực bội:
"Ngươi đến thỉnh an, hay đến chọc tức ta đấy?
Nhị tức phụ, tam tức phụ đến đây đều ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ có mỗi ngươi, ta còn tưởng dưới gầm cầu có gánh xiếc giang hồ nào chạy lạc vào phủ nữa chứ!"