Sau khi ung dung trang điểm chỉnh tề và dùng xong bữa sáng, ta chuẩn bị đi bái kiến mẹ chồng và các chị em dâu.
Theo lẽ thường, vợ chồng phải cùng đi, nhưng tiếc rằng Ngụy Cẩn Phong không muốn đi chung với ta, đành để ta một mình đến từ đường.
Mẹ chồng ngồi ở ghế chủ vị, mặt đen như đáy nồi, nghiêm giọng trách mắng:
"Thẩm thị! Ngươi cũng xuất thân danh môn khuê tú, cớ sao hành xử ngang ngược, không giữ nữ đức?
Tân hôn chưa đầy một ngày đã dám ép buộc phu quân, thậm chí còn uy h.i.ế.p cả cha mẹ chồng?"
Các chị em dâu xung quanh vừa tò mò vừa hả hê, ánh mắt nhìn ta như đang thưởng thức một vở kịch hay.
Ngày đầu tiên về làm dâu mà đã bị phu quân và mẹ chồng chán ghét, trong mắt bọn họ, ta coi như xong rồi.
Nhưng mà… mẹ chồng nói thế nghĩa là sao?
Những gì ta làm hôm qua, chẳng phải chính là để giữ thể diện và danh tiếng cho phủ Bá tước hay sao?
Nếu để người ngoài biết thế tử không động phòng mà lại chạy sang viện của thiếp thất, chẳng phải sẽ mang tội khinh nhờn thánh chỉ, bất tuân thánh ý hay sao?
Cha mẹ chồng sai người đến chất vấn ta, người hiểu chuyện thì nghĩ là hai vị lão nhân gia quan tâm con cháu.
Nhưng kẻ không biết lại tưởng rằng bọn họ cố tình cản trở thánh hôn.
Ta ung dung đáp trả, lời lẽ chậm rãi nhưng đánh thẳng vào trọng tâm, khiến mẹ chồng nghẹn họng:
"Người nói con hành xử quá đáng, vậy lẽ ra nên khuyên bảo con mới phải. Nhưng rốt cuộc là ai không biết phải trái trước?
Đường đường là thế tử mà lại bị thiếp thất mê hoặc đến lú lẫn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, phủ Bá tước còn mặt mũi nào nữa?"
Ta lạnh lùng hừ một tiếng:
"Lẽ nào thế tử là trẻ con, đến mức cần có người khuyên bảo thì mới hiểu đạo lý này?
Hay là dù có được cha mẹ khuyên nhủ, hắn cũng sẽ chẳng thay đổi, vẫn cứ u mê vì nữ sắc?"
Đáng tiếc, cả đêm qua ta đã chờ, mà chẳng chờ được một người có lý trí.
Chỉ có thể nghi ngờ rằng, phủ Bá tước xem thường nhà họ Thẩm, nên mới làm ra những chuyện thế này."
Lời vừa dứt, cả sảnh đường lặng như tờ.
Bọn họ tưởng rằng chỉ cần dùng danh nghĩa trưởng bối là có thể áp đảo ta sao?
Ta chậm rãi ngước mắt nhìn, nhàn nhạt bổ sung thêm một câu:
"Tổ phụ ta là Phiêu Kỵ Đại tướng quân, các thúc phụ đều là những người lập đại công nơi sa trường, được Thánh thượng khen thưởng.
Nếu ta nhịn nhục không làm gì, vậy thể diện của nhà họ Thẩm còn để đâu?"
Thẩm gia vốn dĩ đã là danh môn vọng tộc, ta dựa vào đâu mà phải cúi đầu chịu đựng?"
Mẹ chồng và các chị em dâu không ngờ ta lại cao giọng như vậy, ngày đầu tiên nhập phủ đã lấy nhà mẹ đẻ ra để chèn ép bọn họ, ai nấy đều bối rối, nhìn nhau không biết phải làm sao.
Nhưng ngập ngừng một lát, hắn vẫn không nhịn được, cắn răng nói thêm một câu:
"Chỉ là thần không ngờ Thẩm thị lại… hùng hổ như vậy."
Hoàng thượng cố nén cười, làm ra vẻ nghiêm túc:
"Nữ nhi xuất thân tướng môn, đương nhiên không giống những tiểu thư khuê các ở kinh thành. Ngụy ái khanh, sau này còn phải bao dung nhiều hơn."
Thấy hoàng thượng thiên vị rõ ràng, Ngụy Cẩn Phong nuốt ngược lại lời muốn nói về việc hưu thê, không dám hó hé thêm câu nào.
Hắn thức thời như vậy, hoàng thượng cũng nể mặt, giả vờ nghiêm giọng nói với ta:
"Thẩm thị, đã là thê tử của người ta, thì cũng nên thu liễm tính tình, an phận làm tròn bổn phận của mình."
Ta ngay lập tức tỏ vẻ ngoan ngoãn, cúi đầu đáp:
"Thần nữ tối qua quả thực có chút nôn nóng, chỉ nghĩ đến việc sớm hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ giao phó, nhất thời không để ý đến cảm xúc của thế tử, đúng là lỗ mãng rồi."