Thân thể Bùi Trưng rõ ràng cứng đờ, hắn có chút cứng rắn kéo Liễu Triêu Triêu ra.
"Nàng nhìn cho rõ, ta là ai."
Bùi Trưng và huynh trưởng có vóc dáng tương tự, chỉ là dung mạo Bùi Trưng giống bà mẫu hơn một chút.
Vừa rồi đứng trước cửa sổ ngược sáng, có lẽ Liễu Triêu Triêu nhất thời hoảng hốt nhận lầm người.
Nhưng tay Liễu Triêu Triêu lại vuốt ve khuôn mặt Bùi Trưng, vừa cười vừa khóc.
"Phu quân, chàng đang đùa với thiếp sao? Chàng giận thiếp, không chịu cùng chàng đi Mộ Thành sao?"
Nàng ta tựa đầu vào n.g.ự.c Bùi Trưng, vô cùng thân mật khoác lấy cánh tay hắn.
"Thôi mà, chàng đừng giận ta nữa, tháng sau ta sẽ đi cùng chàng."
Trong phòng nhất thời im lặng như tờ.
Tiểu Huỳnh, nha hoàn thân cận của ta không nhịn được, lên tiếng: "Đại phu nhân, tiểu thư nhà ta còn ở đây, sao ngài có thể... sao ngài có thể khoác tay phu quân của nàng ấy nói những lời này!"
Ánh mắt Liễu Triêu Triêu rơi trên người ta.
Ánh mắt nàng ta từ vui mừng chuyển sang mê man, rồi lại lộ ra vài phần đau lòng.
Nàng ta ôm đầu, vẻ mặt thống khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Phu quân, chính là nàng ta phải không? Chỉ vì ta không cùng chàng đi Mộ Thành, mà chàng ở đó đã nạp thiếp thấp?"
Lời còn chưa dứt, thân thể nàng ta như cánh bướm tàn, mềm nhũn ngã vào lòng Bùi Trưng.
---
Huệ Minh đại sư nói Liễu Triêu Triêu có lẽ vì quá đau khổ mà mất trí nhớ.
Ký ức của nàng ta dừng lại ở khoảng nửa năm sau khi vừa thành hôn với Bùi Trí.
Bà mẫu có chút lo lắng.
"Vậy đứa bé trong bụng thì sao? Có bị ảnh hưởng không?"
Huệ Minh đại sư niệm một tiếng Phật hiệu.
Chỉ nói thai vốn đã không ổn định, không thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào nữa.
Nếu không e rằng có nguy cơ sảy thai.
Đến khi Liễu Triêu Triêu tỉnh lại, nàng ta vẫn coi Bùi Trưng là Bùi Trí.
Bà mẫu nhìn ta, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Ta ngước mắt nhìn Bùi Trưng đang được Liễu Triêu Triêu tựa vào.
Hắn rũ mắt nhìn đóa lê thêu trên cổ tay áo, không biết đang nghĩ gì.
Về đến phủ, Bùi Trưng vừa định trở về Lan Viện, Liễu Triêu Triêu đã gọi hắn lại.
"Phu quân, chàng đi về phía đó làm gì?"
Ánh mắt nàng ta vượt qua Bùi Trưng rơi trên người ta, rồi lại không chút dấu vết dời đi.
"Chàng vừa về, không cùng ta về chính viện hay sao?"
Bà mẫu thấy vậy, vội cười hòa giải.
"Triêu Triêu, ta giữ Đại lang lại nói chuyện."
Liễu Triêu Triêu lúc này mới cười, nàng ta rút khăn tay từ trong tay áo ra, kiễng chân lau mồ hôi cho Bùi Trưng.
"Phu quân, vậy ta về trước."
Trước khi về phòng, bà mẫu đã gọi ta lại.
Bà thở dài, do dự hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng nắm lấy tay ta, vừa lau nước mắt vừa nói: "Nguyệt Tú, con là một đứa trẻ tốt. Chỉ trách đại tẩu con phúc mỏng, nhưng dù sao trong bụng con bé cũng còn cốt nhục của Đại lang, đó là huyết mạch duy nhất mà tế bá con để lại..."