Trăng Sáng Ngày Lại Ngày
Ngày Liễu Triêu Triêu đưa quan tài về kinh hôm ấy, chính là Bùi Trưng đích thân ra ngoài thành đón về.
Khi ta và Bùi Trưng thành thân, tế bá Bùi Trí mang theo Liễu Triêu Triêu trấn thủ biên thành, không thể dứt ra để về kinh.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vị đệ nhất mỹ nhân kinh thành trong truyền thuyết này.
Nàng ta mặc một thân đồ tang trắng, không chút phấn son trang điểm.
Cả người lại như một đóa sen trắng trong sương gió, phong thái thanh tao thoát tục.
Khi xuống xe, chân nàng ta trượt một cái, Bùi Trưng đứng bên cạnh thuận tay đỡ lấy.
Rất nhanh liền buông tay ra.
Bà mẫu vội vàng tiến lên, nhào vào chiếc quan tài phía sau xe ngựa, miệng không ngừng kêu than "Con trai số khổ của ta".
Rồi lại ôm Liễu Triêu Triêu vào lòng khóc nức nở.
Cửa phủ người qua lại đông đúc, lại là tiết trời cuối thu, đứng lâu ở nơi đón gió liền cảm thấy hơi lạnh.
Ta tiến lên đỡ lấy bà mẫu, khuyên vài câu.
Liễu Triêu Triêu ngước đôi mắt còn vương lệ, nhẹ giọng hỏi ta: "Vị này chắc là đệ muội rồi?"
Ta theo lễ nghi nhún người: "Ra mắt đại tẩu."
Liễu Triêu Triêu lộ ra vài phần ý cười, nhìn về phía Bùi Trưng.
"Nhị lang thật có phúc, có thể cưới được phu nhân xuất chúng như vậy."
Bùi Trưng không đáp lời, chỉ nói: "Nơi này gió lạnh, vào trong trước thôi."
Vì tế bá chiến tử ở bên ngoài, quan tài phải để ở phủ ba ngày để cầu hồn về.
Liễu Triêu Triêu mỗi ngày đều không rời nửa bước, thủ linh cho vong phu.
Nàng ta không khóc nữa, dường như đã chấp nhận.
Không ai ngờ rằng, nàng ta vào ngày tế bá hạ táng, đã đ.â.m đầu vào quan tài tự vẫn.
---
Bùi Trưng đi ngay sau lưng nàng ta, gần như theo bản năng ôm lấy nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên trán Liễu Triêu Triêu m.á.u chảy ròng ròng, nhuộm đỏ cả áo của Bùi Trưng.
Bùi Trưng bế nàng ta lên, không hề nhìn ta lấy một cái, vội vã đi về ngọn núi phía trước.
Ta nhớ lại tiếng "Triêu Triêu" đầy hoảng hốt vừa rồi của Bùi Trưng, trong lòng nhất thời có chút bối rối.
Sau khi kim thượng đăng cơ, để lôi kéo các cựu thần ở kinh thành, đã ban cho vài mối hôn sự.
Trong đó, có cả ta và Bùi Trưng.
Hai năm sau khi cưới, dù không thể nói là quấn quýt không rời, nhưng xét cho cùng cũng là kính trọng lẫn nhau.
Bùi Trưng nổi tiếng tao nhã trong giới công tử thế gia.
Hắn đoan chính hiểu lễ, là một người quân tử hiếm có trong cả vạn người.
Cũng là người trong mộng của biết bao quý nữ ở kinh thành.
Vậy mà lại bị hoàng đế tứ hôn cho ta, một con gái của võ tướng từ nơi man hoang đến.
Tất cả mọi người đều thầm tiếc cho Bùi Trưng.
Ta từng sau khi được tứ hôn, lén lút đi xem Bùi Trưng vài lần.
Chỉ cảm thấy hắn và đám con trai trong quân doanh của phụ thân hoàn toàn khác biệt.
Gió xuân thổi qua, hoa lê trên cành rơi xuống vạt áo hắn.
Hắn khẽ ngẩng đầu, đến khóe mắt cũng mang theo ý xuân quyến luyến.
Ta ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, chợt nhớ đến những lời bàn tán sau lưng của các quý nữ kia.
Trong lòng không khỏi mất mác.
Người như hắn, sao lại, bị tứ hôn cho ta cơ chứ.
Mỗi bước mỗi xa
Trước khi thành hôn, ta khó tránh khỏi lo lắng bất an.
Nhưng sâu trong đáy lòng, vẫn mang theo chút kỳ vọng mơ hồ.
Sau khi ta bước chân vào cửa, Bùi Trưng vẫn luôn ôn hòa.
Mọi việc hắn đều hỏi ý kiến ta trước, thậm chí chưa từng lớn tiếng với ta một lời.
Chính là một Bùi Trưng như vậy, hóa ra, cũng có lúc thất thố đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com