Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng

Chương 6



Buổi sáng hôm đó, ta bị khói xông cho tỉnh giấc. Vừa mở mắt, ta đã theo phản xạ lao về phía tây phòng. Nhưng căn phòng trống không, nào thấy bóng dáng Trương Minh Hi?

Giờ này phụ thân mẫu thân đã xuống đồng, ta đang định chạy một mạch ra ruộng báo tin Trương Minh Hi mất tích, vừa ra đến sân đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm trước bếp lò, trông rất nghiêm túc mà loay hoay với thứ gì đó.

Thân là công tử xuất thân vàng ngọc, con nhà Thủ phụ quyền quý, Trương Minh Hi từ nhỏ đến lớn đừng nói nhóm bếp nấu cơm, e rằng đến cái bếp nó trông ra sao cũng chưa từng thấy qua.

Huynh ấy lấy vài khúc củi từ đống chất bên tường, nhét vào lò rồi vụng về đánh đá lửa hết lần này đến lần khác. Đá lửa dường như không nể mặt vị Trương công tử này, huynh ấy đánh thế nào cũng không ra lửa.

Mãi mới châm được, nhưng tiếc là huynh ấy không biết chọn củi, toàn lấy loại ẩm chưa phơi khô, lửa vừa bén đã xộc ra một luồng khói đen kịt mù mịt, chẳng cháy được gì mà chỉ khiến người ta nghẹt thở.

Chỉ chốc lát, gương mặt tuấn tú kia đã bị khói hun đến đen sì một mảng, ho sặc sụa không ngừng.

Cảnh tượng ấy... chó thấy còn lắc đầu!

Nhìn thấy huynh ấy sắp làm nổ cả bếp nhà ta đến nơi, ta vội lao tới lôi huynh ấy ra khỏi lò, nhanh nhẹn moi đám củi ướt ra rồi thay bằng mấy cành củi khô dễ cháy.

Thấy Trương Minh Hi nhíu chặt hàng mày đã phủ đầy bụi đen, chăm chú quan sát, ta dứt khoát kéo luôn huynh ấy đến gần: “Nhìn kỹ vào, chỉ có mấy nhánh cỏ khô thế này mới dùng được để nhóm bếp nấu cơm.”

Trương Minh Hi liền cúi đầu nhìn, nào ngờ mấy nhánh cỏ cháy mạnh trượt khỏi lò, đúng lúc b.ắ.n trúng áo huynh ấy, mới chớp mắt đã thiêu ra hai lỗ to.

Cả hai chúng ta hoảng loạn đập đập vào áo, nhưng lửa lại cứ bùng lên không tắt, ta cuống quá liền múc ngay một gáo nước tạt thẳng vào người huynh ấy.

Khi phụ thân mẫu thân bước qua làn sương trở về, vừa vào đến sân, khung cảnh họ trông thấy là Trương Minh Hi mình mẩy ướt như chuột lột, mặt mũi lem nhem đen xì, quần áo thủng vài lỗ to.

Họ nhìn nhau một cái, rồi không nói không rằng vớ lấy cây gậy rượt ta khắp sân:

“Triệu Đình Vãn! Sáng sớm ra đã bắt nạt A Hi, con thèm đón đến thế rồi hả?!”

"Không phải!

"Ta không làm!

"Ta oan uổng!"

Thôi vậy, chạy trước đã rồi tính sau!

Ta vừa chạy được hai bước thì Trương Minh Hi đã phản ứng cực nhanh, lao đến chắn ngay trước mặt ta như một mũi tên.

“Mẫu thân, không phải lỗi của Đình Vãn. Là A Hi con muốn nhóm lửa nấu cơm, suýt nữa gây họa.”

Tuổi Trương Minh Hi cấp xỉ ca ca ta, vóc dáng lại còn cao lớn hơn một chút. Khi huynh ấy một mình chắn trước mặt ta, bóng dáng ấy rực rỡ như thần linh giáng thế, sáng ngời chói mắt. Khoảnh khắc đó, ta bỗng thấy như ca ca chưa từng rời đi, chỉ là huynh ấy đổi một cách khác để tiếp tục ở bên ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẫu thân kéo Trương Minh Hi lại, dò xét một lượt từ đầu đến chân, xác nhận trên người huynh ấy không có vết thương mới nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lòng còn chưa hết sợ hãi.

“Hi nhi không cần làm những chuyện này đâu, khi nào khát hay đói cứ nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ lập tức nấu cho con ăn.”

Giờ đây Trương Minh Hi đang mang danh nghĩa của ca ca, nên trước mặt người ngoài đều phải gọi phụ thân mẫu thân ta là “phụ thân”, “mẫu thân”, để tránh bị nghi ngờ.

May mà phụ thân vừa bị điều đến một nơi hẻo lánh, chẳng mấy ai quen biết gia đình ta, nên kế hoạch này mới có thể thuận lợi tiến hành.

Bữa sáng nhanh chóng được dọn lên.

Để Trương Minh Hi ăn ngon miệng hơn, mẫu thân đã cố ý hấp một nồi bánh bao trắng. Phải nói trước là món này chúng ta chỉ có dịp Tết mới được ăn, lại còn rán thêm một bát trứng vàng ươm thơm nức.

Nhìn bánh bao nóng hổi cùng trứng chiên vừa dọn ra đặt ngay trước mặt, Trương Minh Hi hơi nhíu mày, thu người lại, nghiêm chỉnh quỳ xuống đất.

"Phụ thân, mẫu thân, Hi Nhi có điều muốn thưa."

"Con à, con đang làm gì vậy, mau đứng lên đi con."

Phụ thân và mẫu thân đều hốt hoảng, mỗi người một tay vội vàng đỡ Trương Minh Hi lên, nhưng Trương Minh Hi vẫn quỳ thẳng lưng, nhất quyết không chịu nhúc nhích nửa bước.

"Hi Nhi nay đã là con của phụ thân mẫu thân, không nên có sự chăm sóc đặc biệt nào, sau này cả nhà ăn gì Hi Nhi ăn nấy, nếu không con thà cứ quỳ mãi thế này."

Mẫu thân liên tục lắc đầu, tình mẫu tử thể hiện rõ trên khuôn mặt: "Cơm nước đạm bạc chốn thôn quê, con làm sao chịu nổi."

Cơm nước đạm bạc mà mẫu thân nói không phải là lời khiêm tốn, mà là sự thật hiển nhiên.

Tuy ở thôn quê có đủ ăn no, nhưng chắc chắn không thể gọi là ngon, mùa đông thường là bắp cải, củ cải, khoai tây, bánh ngô, cháo ngô xay, mùa hè thì có mướp, đậu que theo mùa, thỉnh thoảng mới xuống sông bắt được vài con cá để cải thiện bữa ăn. Ngoài những dịp lễ tết, hầu như chẳng mấy khi thấy thịt cá.

Đương nhiên, điều này cũng có liên quan lớn đến người phụ thân lười biếng của ta, mỗi lần lên núi săn b.ắ.n đều không săn được gà rừng hay thỏ.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Trương Minh Hi thông minh như vậy, chỉ cần nhìn thấy bánh ngô đen trong nồi, liền hiểu ra những ngày sắp tới sẽ như thế nào.

Hắn ngước mắt nhìn phụ thân mẫu thân, ánh mắt kiên định: "Mẫu thân lo xa rồi, Hi Nhi chịu được."

"Tốt lắm!"

Phụ thân nhìn Trương Minh Hi với ánh mắt kiên nghị, đột nhiên nở một nụ cười mãn nguyện.

Ông buông tay đang nắm lấy cánh tay Trương Minh Hi, nhẹ nhàng vỗ lên vai cậu: "Tốt, như vậy mới là hảo hán nhà họ Trương."

Vì Trương Minh Hi nhất quyết không chịu ăn, bát trứng gà nóng hổi cuối cùng đều vào bụng ta.

Theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD để được cập nhật truyện mới nhất nhé


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com