Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng

Chương 5



Chỉ có ta thẳng lưng, đứng trước giường, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn từ trên cao xuống.

Mày kiếm , ngũ quan góc cạnh rõ ràng, ngay cả khi trên mặt có hai vết đao dài, cũng không ảnh hưởng đến mỹ cảm.

Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm.

Tiểu tử này coi như cũng thông minh, chọn lúc nửa đêm mà tỉnh dậy. Nếu như đợi đến ngày mai, ta sẽ lại thừa lúc phụ thân mẫu thân không có ở đây, đánh hắn thêm mấy thước mới hả giận.

Trương Minh Hi và ta đối mặt nhìn nhau, dường như nhìn thấy sát khí cuồn cuộn trong mắt ta, hắn theo bản năng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Phụ thân mẫu thân không có tâm tư chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, bắt đầu bận rộn hầm cháo trứng gà, đút cho Trương Minh Hi húp, lại đút thuốc cho hắn, hỏi đi hỏi lại hắn xem còn chỗ nào khó chịu trên người không, tảng đá trong lòng họ mới được thả xuống.

Ta nghĩ nghĩ, vẫn không nén được lo lắng, nửa đêm lén lút bò từ trong chăn ra, ôm theo cái ghế con bò lên mép giường đất cạnh Trương Minh Hi mà ngủ.

Trước khi ngủ, ta còn không quên buông lời đe dọa: “Trương Minh Hi, sống cho tử tế vào, đừng có nghĩ đến chuyện tìm ch//ết, bằng không gặp một lần, ta đánh một lần!”

Trương Minh Hi tự bé đã học võ, còn ta biết chút công phu mèo cào học được từ ca ca. Nếu thực sự rơi vào tay hắn, đến mười chiêu ta cũngkhông chống đỡ nổi. Nhưng ai bảo hắn bệnh chứ?

Chiếm tiện nghi của người khác là sở trường của ta!

Trên giường, tiếng hô hấp khẽ dừng lại một thoáng, cũng không biết có phải là Trương Minh Hi nghe thấy lời đe doạ của ta không.

Tình huống của Trương Minh Hi tạm thời ổn định, tin tức từ kinh thành truyền đến lại không được ổn lắm.

Lúc tin tức đến, mẫu thân đang bày đồ ăn lên bàn.

Phụ thân cầm một miếng bánh rán trong tay, giơ lên đặt xuống mãi vẫn không nuốt trôi nổi, chỉ có thể thở dài một tiếng nặng nề.

"Trương Lăng Chi bị tịch biên gia sản rồi, mấy tên tiểu nhân kia còn chưa đợi thánh chỉ chính thức đã tự ý nhốt toàn bộ người nhà họ Trương trong phủ. Lúc ta đến, đã có mấy hạ nhân c.h.ế.t đói. Lão phu nhân vì quá tức giận mà ngã bệnh, e là cũng chẳng cầm cự được bao lâu nữa. Trương Phu nhân...”

Ánh mắt phụ thân tràn đầy đau lòng, dường như không thể nói tiếp được nữa.

Một lúc sau, ông mới ổn định được cảm xúc, giọng nói trầm xuống: "Đứa bé bụng Trương phu nhân không giữ được, m//áu chảy không ngừng, vậy mà bọn súc sinh đó không cho mời đại phu, e là cũng lành ít dữ nhiều."

Nữ nhân mang thai sinh con không khác gì dạo một vòng qua quỷ môn quan, càng huống chi người đó còn là tri kỷ nhiều năm của mẫu thân. Bà nghe vậy, bật khóc nức nở, gần như không kiềm chế được: Uyển Ngâm từ bé sống trong nhung lụa, làm sao chịu nổi khổ thế này... Không còn cách nào cứu nàng sao? Chúng ta vẫn còn bạc, còn có thể dùng bạc mà...”

“Không cứu được.”

Phụ thân lắc đầu đau đớn, ánh mắt vô thức liếc sang tây phòng nơi Trương Minh Hi đang ở: “Giờ kinh thành gió tanh mưa máu, bất kỳ ai có liên quan đến Trương Lăng Chi đều bị liên lụy ít nhiều. Chúng ta chỉ còn cách...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chờ.

Thế cuộc mạnh hơn người.

Nếu lúc này chúng ta manh động, chẳng những không cứu nổi những người còn lại của Trương gia, mà ngay cả Trương Minh Hi, người mà chúng ta liều mạng mới giữ được, cũng khó lòng bảo toàn.

Mẫu thân vốn là người sống tình cảm, nghe vậy liền khóc càng to hơn.

“Trương Thủ Phụ vì Đại Chu mà tận tâm tận lực cả đời, sao lại có kết cục như vậy?”

“Chẳng phải lão ta tự chuốc lấy sao? Ta đã sớm khuyên rồi, chốn quan trường đã mục nát đến không thể cứu vãn, đừng phí công cải cách nữa. Vậy mà lão cứ cố chấp, chọn đi con đường gian nan nhất. Lão c.h.ế.t thì nhẹ nhàng rồi, lại còn lôi cả nhà xuống địa ngục theo!”

Phụ thân vừa nghĩ vừa mắng, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi như thể muốn đuổi đến tận cầu Nại Hà mà túm lấy Trương Lăng Chi đ.ấ.m đá cho hả giận. Thế nhưng không hiểu sao, càng mắng, nước mắt ông lại càng dâng đầy khóe mắt.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Ta nhìn Trương Minh Hi đang ngủ say, nước mắt cũng không kiềm được tuôn rơi.

Trương Minh Hi đã không còn người thân.

Phụ thân, mẫu thân, tổ mẫu... tất cả đều đã hoặc đang sắp c.h.ế.t trong biến cố này, trở thành những bộ xương trắng dưới ván cờ chính trị triều đình.

Nếu là ta, nhất định phải ch//ém tên gian thần kia thành trăm mảnh mới hả được nỗi hận trong lòng.

Nhưng chúng ta đều không thể.

Trên đầu chữ "Nhẫn" có một chữ "Đao". Càng muốn nhổ bật lưỡi d.a.o ấy ra khỏi tim, thì lại càng phải trơ mắt nhìn nó cắm sâu vào m.á.u thịt, cắm rễ, sinh sôi.

Tin dữ tàn khốc như vậy, đương nhiên không thể để Trương Minh Hi biết.

Bây giờ huynh ấy cũng trở nên trầm lặng y như ca ca ta, thường mấy ngày liền chẳng nói một câu, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm lên mái nhà màu tro xám ngơ ngẩn xuất thần, chẳng ai biết đang nghĩ gì.

Điều duy nhất khiến ta thấy an ủi là vết thương trên người huynh ấy đã dần hồi phục, vết sẹo trên mặt cũng đóng vảy hoàn toàn, nhìn từ xa chẳng khác gì hai con rồng linh hoạt uốn lượn trên khuôn diện tuấn tú ấy.

Chưa đến thời cơ bay cao, dù là rồng là hổ cũng đành phải ngoan ngoãn ẩn mình.

Ta không còn mắng Trương Minh Hi nữa, chỉ âm thầm ở bên cạnh, một bước cũng không rời.

Trương Minh Hi là người mà ca ca ta đã dùng mạng để đổi về. Ta đã mất ca ca rồi, không thể mất thêm huynh ấy nữa.

Ngày tháng cứ thế trôi qua hơn chục hôm, thấy tình trạng Trương Minh Hi dần ổn định, chuyện giả làm ca ca ta cũng chưa bị ai nghi ngờ, phụ thân mẫu thân cũng dần yên tâm, bắt đầu trở lại cuộc sống thường nhật, sáng sớm lại lên núi làm đồng như trước.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com