Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng

Chương 15



Hoàng đế nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm được mà phất tay một cách thiếu kiên nhẫn: "Thứ này nhìn lâu thực khiến người ta phát ngán. Khiêng đi, đem xử lý đi cho rồi.”

****

Kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Quan hệ bất hòa giữa phụ thân ta và Trương Thủ phụ, bao nhiêu năm nay triều đình trên dưới đều nghe ngóng được.

Thậm chí từng có lời đồn rằng vì Trương Thủ phụ đố kỵ tài hoa của phụ thân ta, công báo tư thù, mới khiến phụ thân ta bao năm nay liên tục bị giáng chức, ngay cả tư cách vào triều đình kinh sư cũng không có.

Nay Trương Thủ phụ qua đời chưa được bao lâu, phụ thân ta liền một đường thăng tiến, không chỉ từ phủ Quỳnh Châu khỉ ho cò gáy được vớt về kinh thành, mà còn một đường thông suốt vào các viện, càng chứng thực lời đồn Trương Thủ phụ tùy ý đàn áp người bất đồng chính kiến.

Với tính tình hẹp hòi nông cạn của Thôi Thế Lâm, phàm là người có hiềm khích với Trương Lăng Chi, ông ta đều đặc biệt xem trọng.

Phụ thân ta rất rõ điều này, nên sau khi về kinh thành, đã ngay lập tức chủ động đến tìm Thôi Thế Lâm tỏ lòng thành, khúm núm tìm kiếm che chở.

Phụ thân ta tài học xuất chúng không thua kém Trương Thủ phụ ngày xưa, chỉ là người quá cương trực, không thích hợp sinh tồn trong triều đình sóng ngầm mãnh liệt, nếu không chờ đợi ông chỉ có con đường chết.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Trương Lăng Chi thái độ cứng rắn ngăn cản con đường làm quan của cha, thực chất lại là bảo toàn tính mạng cho ông.

Bao nhiêu năm nay, Trương Lăng Chi vẫn luôn chờ phụ thân ta hiểu ra rằng mọi chuyện trên đời này không phải chỉ có trắng và đen, phụ thân ta lại trước sau không lay chuyển.

Đến tận bây giờ ông vẫn chưa hiểu ra, nhưng thực tế không cho phép ông tiếp tục suy nghĩ nữa.

Ông chỉ có thể che giấu con người thật của mình, dựa theo ý của Trương Lăng Chi, từng bước nghiến răng đi tiếp.

So với Trương Lăng Chi năm xưa, Thôi Thế Lâm ngồi vào vị trí Thủ phụ này thật sự quá dễ dàng.

Hoàng đế dù biểu hiện ra vẻ một minh quân, trong xương cốt vẫn là đống bùn nhão không thể trát tường, kế vị chưa được ba tháng đã chán ghét sự khô khan của việc xử lý triều chính ngày này qua ngày khác, không chịu dậy sớm thượng triều nữa, chỉ đắm mình trong hậu cung tìm vui.

Đối với sở thích của Hoàng thượng, Thôi Thế Lâm trước nay chỉ có tán thành chứ không phản đối, vì Hoàng thượng chê các nữ tử trong cung quá quy củ, chơi đùa không đủ wow, đặc biệt tốn nhiều nhân lực, tìm mấy vị tuyệt sắc giai nhân từ Dương Châu về.

Khéo thay, người được Thôi Thế Lâm phái đến Dương Châu chọn mỹ nhân chính là phụ thân ta.

Loại sai sự hoang đường chẳng giúp ích gì cho chính sự này, nếu đổi lại là phụ thân ta trước đây, dù phải mất mạng ông cũng không nhận. Nhưng giờ phút này, phụ thân ta lại cười hớn hở nhận lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không chỉ nhận, ông còn gật đầu khom lưng cảm tạ Thôi Thế Lâm đã phái cho mình một công việc béo bở.

Ngày phụ thân ta xuất phát, mẫu thân vừa thu dọn hành lý cho ông, vừa lo lắng nhíu mày.

"Cái chỗ ô trọc đó, không đi không được sao?"

"Đây là ý của hoàng thượng, ta không đi cũng sẽ có người khác đi, đến lúc đó tình hình chỉ càng tệ hơn."

Phụ thân ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc mai bên thái dương của mẫu thân ta, bất lực thở dài: "Ít nhất ta sẽ không ép lương dân làm kỹ nữ, cứu được người nào hay người đó."

"Hoàng đế chỉ vì thú vui riêng, hoàn toàn không để tiền đồ của Đại Chu và sinh mạng của bá tánh vào mắt, một lòng khổ cực của Lăng Chi huynh coi như uổng phí rồi."

Mẫu thân ta cũng thở dài một hơi thật nặng, để phòng tai vách mạch dừng, cố ý hạ thấp giọng mới hỏi lại: "Cái tên Thôi Thế Lâm đó cực kỳ xảo quyệt, ông phải cẩn thận mọi bề, ngàn vạn lần đừng để lại sơ hở gì vào tay hắn, nếu không lỡ xảy ra chuyện gì..."

Mẫu thân ta trước đây luôn là người hoạt bát vui vẻ, mỗi ngày chỉ có một nỗi buồn, đó là không dạy dỗ được ta thành một tiểu thư khuê các đoan trang. Nhưng vào kinh chưa được một năm, số lần bà nhíu mày còn nhiều hơn cả tám năm bị giáng chức cộng lại, số lần thở dài càng đếm không xuể.

Kinh thành quả nhiên là nơi ăn th//ịt người, khó trách ngay cả Trương Thủ phụ thông minh vô song cũng không thể toàn thân trở ra.

"Yên tâm đi, ta biết chừng mực."

Để mẫu thân khỏi lo lắng, phụ thân không muốn nói quá nhiều chuyện triều chính cho bà nghe, chỉ đột ngột chuyển chủ đề: "Hi nhi năm nay nên tham gia hương thí, với tài học của nó, thi đậu cử nhân là chuyện chắc chắn, nhưng cứ thông suốt như vậy cũng không có ích lợi gì cho cuộc đời sau này của nó."

Mẫu thân lập tức hiểu ra ý của phụ thân: "Ông muốn nói với Lâm Văn Hữu một tiếng, cố ý để nó chịu chútkhổ cực sao?"

"Không sai."

Phụ thân tán thành gật đầu, "Không chỉ vậy, ta cũng không muốn để Hi Nhi dấn thân quá sớm vào vũng nước đục ngầu kinh thành này, ở lại Quỳnh Châu thêm mấy năm nữa, sẽ có lợi hơn cho nó sau này."

"Ta hiểu rồi."

Mẫu thân gật đầu, đang định nói thêm gì đó, chợt thấy ta vén rèm lén lút nghe lén cuộc đối thoại của họ.

Ta đã mười ba tuổi, hai năm nữa sẽ cập kê, đã là một thiếu nữ rồi.

Từ khi vào kinh, phạm phải sai lầm gì mẫu thân ta cũng không còn cầm gậy đuổi đánh ta như trước đây ở Triệu Gia Thôn nữa, mà là nhốt ta trong phòng làm nữ công gia chánh.

Ta thật sự không có chút thiên phú nào trong việc nữ công gia chánh, chưa đầy một ngày mấy ngón tay đã như cái sàng bị đ.â.m thủng lỗ chỗ, nằm bò trên bàn bày ra vẻ c.h.ế.t dở.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com