Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng

Chương 14



Có người sẽ lạc lối trong những lời khen ngợi như thủy triều ập đến từ bốn phương tám hướng, sống những ngày tháng mơ màng tùy hứng như nước chảy bèo trôi, nhanh chóng tiêu tan hết tài hoa trên người.

Đợi đến một ngày như tỉnh mộng, mới phát hiện đã vô tình lãng phí hơn nửa cuộc đời.

Ta biết Trương Minh Hi tâm trí kiên nghị, tuyệt đối sẽ không rơi vào tình cảnh đó, nhưng vẫn không nhịn được muốn dặn dò một câu.

Hắn là rường cột của triều đình tương lai, cánh tay đắc lực của Hoàng thượng. Ta hy vọng vào hắn, cũng là hy vọng vào tương lai của cả Đại Chu.

Đôi mắt Trương Minh Hi sáng long lanh, như thể tất cả những vì sao trên trời đều rơi vào mắt hắn.

Hắn dường như không bất ngờ khi ta sẽ nói ra những lời này, chỉ ngưng thần nhìn ta.

"Được."

Giọng điệu của hắn không nặng, chỉ như làn gió mát ban đêm từ từ thổi qua. Nhưng ta lại hiểu, hắn đã hạ quyết tâm kiên định nhất trên thế gian này, vững như bàn thạch, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

Ta đặt xuống được một mối tâm sự, lại bỗng nhiên nảy ra một mối tâm sự khác.

"Xuân thì khuê nữ chưa sầu,

Trang dung điểm phấn, lầu son bước vào.

Chợt trông liễu biếc ven bào,

Ngậm ngùi hối để trượng phu cầu hầu."

(Thế Giới Tiểu Thuyết tạm dịch)

Con đường lên đến vị trí cực phẩm nhân thần cửu tử nhất sinh, một khi bắt đầu thì không có nửa phần đường lui.

Ta không biết Trương phu nhân trước kia có hối hận hay không, càng không biết bản thân sau này có hối hận hay không.

Thợ săn cao minh nhất, thường xuất hiện dưới hình thức con mồi.

Phụ thân vẫn luôn hiểu đạo lý này, chỉ là khinh thường làm mà thôi.

Hiện tại ông chủ động xuất kích, thậm chí chủ động soạn một bài phê phán Trương Lăng Chi, văn từ sắc bén.

Đương nhiên phê phán Trương Lăng Chi không phải là mục đích chính, mục đích chính là của bài viết này là đương triều tể tướng Thôi Thế Lâm. Cha ta ca công tụng đức, ý tứ nịnh nọt gần như tràn ra khỏi trang giấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Như thể phụ thân thật sự có mối hận không đội trời chung với Trương Lăng Chi, ai có thể thu thập được Trương Lăng Chi thì người đó chính là ân nhân lớn nhất của cha.

Sự cung kính chưa từng có của phụ thân khiến Thôi Thế Lâm đang quyền thế ngút trời rất hài lòng, không lâu sau đã thuận lợi được điều về kinh thành, cầu được một công việc không tệ dưới trướng của ông ta.

Trong hơn mười năm Trương Lăng Chi tể tướng chủ trì triều chính, nhờ có cuộc cải cách mạnh mẽ của ông, dọn dẹp tệ nạn tích tụ đồng thời giảm gánh nặng cho bách tính, đồng thời làm trong sạch tham nhũng, có thể thấy rõ ràng sự gia tăng tiềm lực kinh tế.

Sau khi Trương tể tướng qua đời đột ngột, tiểu Hoàng thượng thân chính, hiện tại đại quyền trong triều đều nằm trong tay Thôi Thế Lâm, tể tướng mới do tiểu Hoàng thượng một tay đề bạt.

Thôi Thế Lâm là một lão già gian xảo, ngày thường tham lam vô độ, cả đời chỉ có hai sở thích lớn, một là kiếm tiền, hai là chiều theo sở thích của Hoàng thượng một cách vô độ.

Bởi vì hiểu rõ sự sợ hãi và ghét bỏ trong lòng Hoàng thượng dành cho Trương Lăng Chi, Thôi Thế Lâm dù biết rõ mọi hành động cải cách của Trương Lăng Chi đều có lợi cho nước lợi cho dân, vẫn dâng sớ chủ trương bãi bỏ tất cả thành pháp.

Phàm là người do Trương Lăng Chi đề bạt đều bị giáng chức không dùng, phàm là người trước kia bị Trương Lăng Chi biếm truất, chỉ cần đi cửa của ông ta, ông ta nhất định sẽ trọng dụng, bổ nhiệm chức vụ quan trọng.

Hoàng đế dù sao cũng là do Trương Lăng Chi nghiêm khắc dạy dỗ từ nhỏ, khi mới lên ngôi cũng từng ngày ngày siêng năng xử lý triều chính, khao khát thu thập kế sách trị quốc.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Hắn cười lạnh, lập lời thề với tổng quản nội thị Vương Xung bên cạnh: "Thiên hạ đều nói giang sơn của trẫm là nhờ lão sư mười mấy năm cần cù cẩn trọng mới ngồi vững được, trẫm nhất định phải cho chúng xem, không có sự phò tá của lão sư, trẫm vẫn có thể trở thành minh quân có một không khai!"

"Hoàng thượng là thiên mệnh thiên tử, tự nhiên là có một không hai."

Vương Xung hiện tại đã là người của Thôi Thế Lâm, tự nhiên sẽ không đi chọc vào nỗi đau của Hoàng thượng, liên tục gật đầu khom lưng, a dua nịnh hót: "Tiền tể tướng thân là thần tử, lại nhiều lần nói năng lỗ mãng trước mặt hoàng thượng, tội đã sớm không thể tha, Hoàng thượng cho hắn bình an sống nốt quãng đời còn lại đã là hết lòng rồi."

Những lời nịnh nọt của Vương Xung, từng câu từng chữ đều nói trúng tim đen của Hoàng thượng, khiến cho tia áy náy cuối cùng trong lòng hắn đối với Trương Lăng Chi cũng tiêu tan không còn dấu vết.

Hắn duỗi lưng một cái, ánh mắt rơi vào tấm bình phong khắc hoa gỗ vàng không xa.

Bộ bình phong này có tổng cộng bốn bức, mỗi bức đều cao hơn một người, đều được khắc bằng gỗ trắc vàng thượng hạng, mỗi bông hoa ở trên đều được dệt bằng kỹ thuật kè tơ, những bức tranh nhân vật trên đó sống động như thật.

Nhìn kỹ, mỗi bức tranh nhân vật đều vẽ một câu chuyện lịch sử nổi tiếng.

Bộ bình phong này do chính Trương Lăng Chi vẽ mẫu rồi giao cho Nội Vụ Phủ chế tác, mượn sự tĩnh lặng mà truyền dạy vị tiểu hoàng đế năm xưa còn chưa hiểu chuyện rằng: phải làm thế nào mới xứng là một minh quân. Có thể nói là khổ tâm hết mực.

Sau khi chế tác xong, bình phong lập tức được đưa vào điện Cần Chính. Tiểu hoàng đế rất thích, bao nhiêu năm nay vẫn luôn đặt ở vị trí nổi bật nhất trong nội điện.

Nay cảnh còn người mất, kẻ dâng bình phong thuở nào cũng đã không còn.

Nhìn lại bộ bình phong từng được xem là báu vật năm xưa, trong lòng vị hoàng đế kia đã chẳng còn cảm kích, chỉ thấy chán ghét.

Người xưa đã khuất, vật cũ cũng chẳng còn lý do để tồn tại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com