“Dù nương tử có chán ghét ta, ta cũng không đi đâu, ta sẽ ở lại nơi này chịu khổ…”
Ta bước lên, một tay rút quyển thoại bản hắn đang ngồi đè dưới mông:
“Ngày nào cũng đọc mấy thứ loạn thất bát tao thế này làm gì?!”
Hắn giơ tay giật lại:
“Đó là bí kíp của ta!”
Ta bừng tỉnh:
“Tuyển tập lời thoại sến súa.”
Hắn ôm sách, ủ rũ cúi đầu:
“Dù ta đọc hết sách trong thiên hạ, vẫn không giữ nổi trái tim của nương tử.”
Ta rút quyển sách trong lòng hắn ra, ngồi xuống cạnh:
Trượng phu mình thì sao chứ? Không lẽ đổi người?
Chẳng còn cách nào khác — chỉ có thể chiều thôi.
Ta nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng hôn đi những giọt lệ nơi khóe mắt, nhìn thấy trong đôi mắt hắn dâng tràn tình ý, gần như khiến ta c.h.ế.t đuối trong đó.
Hắn sụt sịt nắm lấy vạt áo ta, bàn tay thon dài đặt nơi thắt lưng ta, giọng khàn khàn mang theo sự dịu dàng lẫn lộn tình cảm sâu đậm:
“Nương tử…”
“Tại hạ thất lễ…”
…Cái tên tiểu bạch liên biết thù dai này!
15
Khi đồng liêu của Phó Vân Thận tới phủ bái phỏng, đúng lúc hắn đang nghỉ, hai ta ngồi bên nhau — ta xem sổ sách, còn hắn thì vừa giở cổ thư vừa bóc hạt thông.
Ta xưa nay không ưa những thứ như văn bản kiện tụng, đọc vào là đau đầu.
Còn hắn thì chướng mắt với chữ viết trong sổ sách của ta, suốt ngày chê chữ ta xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn chẳng khác gì sâu bò.
Vừa nghe gia nhân đến báo có khách, hắn liền bốc một nắm hạt thông đã bóc sạch vỏ đưa đến bên miệng ta. Ta đang chăm chú xem sổ, tiện tay ra hiệu đặt lên bàn, đợi lát nữa ăn.
Hắn hừ một tiếng, giọng ấm ức:
“Cả hạt thông ta đích thân bóc cũng không chịu ăn, nàng là không còn yêu ta nữa, đúng không?”
Ta: “……”
Lại bắt đầu vô lý rồi đó.
Phó Vân Thận là người ‘căm ghét tăng ca đến tận xương tủy’, không cam tâm tình nguyện mà đi ra tiền sảnh tiếp khách.
Vị Lý đại nhân kia thần sắc lo lắng:
“Con đê mới xây ở huyện Tuân vừa sập một đoạn.”
“Hồi trước Hoàn Vương gia chủ trì xây đê, không dùng bản vẽ do Bộ Công chúng ta cung cấp, mà tự ý theo ý mình vẽ bản khác. Khi ấy còn đến Hàn Lâm Viện nhờ đại nhân Sở Tuyền Thanh góp ý…”
“Giờ chuyện vỡ lở, Hoàn Vương gia lại đổ hết lỗi lên Sở đầu đại nhân!”
Nghe được mấy câu, Phó Vân Thận đã nhíu mày:
“Có thương vong không?”
“Chỉ có ba người bị thương, đã đưa đi cứu chữa. Nhưng sắp tới mùa lũ, nếu không nhanh chóng sửa chữa, e sẽ xảy ra đại họa!”
Phó Vân Thận liếc nhìn ta xuyên qua tấm bình phong, rồi trấn an Lý đại nhân:
“Chuyện này không cần ngài bận tâm nữa, ta sẽ vào cung bẩm tấu.”
Lý đại nhân do dự:
“Nhưng nếu làm vậy, ngài sẽ đắc tội với Hoàn Vương gia …”
Phó Vân Thận lắc đầu:
“Dù Vương gia có thần thông đến mấy cũng chẳng che mắt được Hoàng thượng.”
“Đê điều là chuyện phải xử lý gấp. Để mặc hắn chần chừ, hậu họa sẽ càng lớn.”
Phó Vân Thận vừa ra khỏi phủ, lập tức có tin truyền đến — Sở Tuyền Thanh đã bị giam vào ngục.
Hắn không kịp về nhà, dẫn cả ty Đô Thủy trực tiếp đến huyện Tuân.
Trong suốt khoảng thời gian đó, ta chỉ nhận được từ hắn… vô số phong thư gia quyến.
“Chờ thư của nàng thật khiến ta khổ tâm vô cùng, sao nàng mãi không gửi tới?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta e là chẳng sống nổi mấy hôm nữa, chỉ chờ mỗi thư nàng mà lòng bồn chồn c.h.ế.t đi được.”
“Không phải nàng… lén đi thăm ngục Sở Tuyền Thanh rồi đấy chứ? Ta có người quen trong tù đấy!”
Ta: “……”
Tiện tay châm lửa, nhóm than, nấu trà — đốt luôn cho hắn sáng dạ ra một chút.
16
Nửa tháng sau, vào một đêm nọ.
Ánh trăng như nước, nhuộm cả màn đêm thành dải nhung mềm dịu.
Phó Vân Thận ôm mũ quan, đứng dưới bậc thềm bên ngoài, ngẩng đầu nhìn ta. Sao vụn rắc đầy trong mắt hắn, ánh trăng dát lên mặt hắn một tầng sáng bạc nhè nhẹ.
Ta lau nước dãi vừa ngủ dậy, hắn chưa từng rời ta lâu đến vậy, nói không nhớ là giả. Ta ôm lấy mặt hắn, dụi nhẹ vào, hỏi:
“Mọi chuyện xử lý xong rồi à?”
Hắn trừng ta một cái, u oán như tiểu thê tử chịu nhiều ấm ức:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ta không ở nhà, vậy mà nàng còn ngủ được à?”
…Ta đưa tay, tặng hắn một cái bạt tai “thân mật”.
Vẻ mặt Phó Vân Thận kỳ quặc, vươn tay kéo tay ta, dắt thẳng ra ngoài đường.
Ta ngờ vực:
“Đi đâu đấy?”
Hắn cao giọng:
“Dẫn nàng đi xem ngốc tử.”
Đi theo hắn rẽ mấy khúc quanh, thì gặp được Sở Tuyền Thanh, người đã gầy đi không ít.
Ta ngạc nhiên hỏi:
“Sao chàng lại rành đường đến nhà Sở Tuyền Thanh thế? Chắc chẳng đến ít lần nhỉ?”
Phó Vân Thận vừa tức vừa cuống, lông mày như muốn bay lên:
“Vu oan! Nàng đang vu oan cho ta đó!”
Lúc này Sở Tuyền Thanh cũng nhìn thấy chúng ta, do dự một lát rồi vẫn tiến lại.