Trạng Nguyên Tiểu Lang Quân

Chương 8



Sau khi lĩnh thưởng nặng trĩu quay về, ta ra trước cổng cung chờ Phó Vân Thận tan triều. Ngoài cửa xe, thấp thoáng một bóng áo đỏ đi qua, ta đoán là hắn đã ra.

 

Nhưng khi ta vén rèm lên thì lại đối diện với một gương mặt xa lạ ôn nhã. Hai chúng ta đều sững người.

 

Nam tử trước mắt khẽ nuốt một ngụm nước bọt, vành tai đỏ bừng, vội cúi mắt xuống, giọng khẽ run:

 

“Tại hạ thất lễ.”

 

Ta mỉm cười, ra hiệu cho nha hoàn đưa một gói điểm tâm tới:

 

“Phu quân ta là Phó Vân Thận, hiện đang nhậm chức ở Đô Thủy Ti, mong công tử chiếu cố giúp đỡ.”

 

Ánh mắt người kia thoáng tối đi, nhưng không từ chối, bước tới nhận lấy bánh từ tay nha hoàn, lùi về sau hai bước, khẽ chắp tay:

 

“Đa tạ.”

 

Sau đó lại nói:

 

“Phu nhân ra tay nghĩa hiệp cứu dân, tại hạ vô cùng kính phục.”

 

Chưa dứt lời, một bàn tay trắng nõn bất ngờ từ một bên giơ ra, đẩy hắn qua một bên.

 

Phó Vân Thận cau mày, sắc mặt không thiện chí, tiện tay kéo rèm xe xuống, chắn ngang tầm nhìn của ta.

 

“Sở đại nhân, tan triều rồi thì nên về nhà cho sớm.”

 

Sau đó chui vào xe, ánh mắt oán trách nhìn ta, khiến ta rợn cả người.

 

Bản năng sinh tồn giúp ta nhận ra ngay — ta thường qua lại giới thương nhân, không quá để ý lễ nghi nam nữ, đã quen giao thiệp rộng rãi, có lẽ lại vô tình chạm vào vảy ngược của vị tổ tông này rồi.

 

Ta ho khẽ một tiếng, vội vàng rạch ròi giới hạn:

 

“Vị đó chính là Sở đại nhân à, ta cũng là lần đầu gặp thôi.”

 

Xe ngựa lắc lư chuyển bánh, Phó Vân Thận không hề như mọi khi vòng tay đỡ ta, sợ ta bị xóc.

 

Mở miệng ra là châm chọc:

 

“Nàng nói nàng đang chờ ta? Ta thấy nàng là đang ngắm mỹ nam thì có!”

 

“Biết bao tài tử trẻ tuổi ở Hàn Lâm Viện, nàng không liếc ai, lại cứ phải nhìn đúng cái tên Sở Tuyền Thanh đó. Vì hắn là thám hoa, mặt mũi dễ nhìn sao?”

 

Ta: “Ta không có mà…”

 

Phó Vân Thận: “Nàng dám trước mặt ta, để nam nhân khác ve vãn mình!”

 

Ta: “Ta không có…”

 

Hắn chỉ vào hộp điểm tâm đã mở ra: “Cái bánh nàng định cho ta, lại mang tặng cho nam nhân khác!”

 

Ta cố biện hộ:

 

“Ta chỉ định giúp chàng tặng đồng nghiệp một chút quà, để người ta sau này nhường nhịn chàng một chút…”

 

Phó Vân Thận: “Ta đâu cần hắn nhường nhịn giúp đỡ gì!”

 

Hắn xù lông như một con mèo:

 

“Nhìn ánh mắt hắn nhìn nàng, chỉ thiếu nước dâng thân làm thiếp cho nàng thôi!”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta ôm trán:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chàng nghĩ nhiều rồi, người ta cũng là quan bên cạnh thánh thượng, làm gì có chuyện như chàng nói.”

 

Phó Vân Thận giọng cao vút không tin nổi:

 

“Thế chẳng lẽ… là ta phải rửa tay gác kiếm, nhường chỗ làm thiếp cho nàng à?!”

 

……

 

14

 

Trưởng Công Chúa từng nói, Phó Vân Thận và Sở Tuyền Thanh xưa nay vốn không hợp nhau.

 

Tính cách hai người đúng là như trời với đất, một nam một bắc, khác biệt hoàn toàn.

 

Sở Tuyền Thanh phong thái tiêu sái, tính tình trầm ổn ôn hòa, ta từng đọc văn chương của hắn — văn phong mạch lạc, chặt chẽ, rất được Hoàng đế khen ngợi.

 

Còn phu quân hay ghen hay giấm của ta, văn như người — lập luận sắc bén, lời lẽ đanh thép, từng câu như d.a.o cắt, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, khó có điểm chê, từ Hàn Lâm Viện đến Công Bộ đều nổi danh là người “khó chơi”.

 

Trước mặt ta thì hắn là một tiểu lang quân ngọt ngào dính người, nên ta thật sự chưa từng biết hắn trong triều lại mạnh mẽ như thế, càng không biết vì vậy mà Hoàng đế vừa yêu vừa đau đầu với hắn.

 

Nếu đã vậy, sau này ta tránh xa Sở Tuyền Thanh ra một chút là được.

 

Ai ngờ, vừa về tới nhà, Phó Vân Thận đã nổi trận lôi đình, giận đến mức hái sạch lá của chậu hoa nguyệt quý ngoài cửa sổ phòng ta.

 

Thật tội lỗi mà!

 

Ta ôm chậu hoa rũ rượi không còn một chiếc lá, đau lòng nói:

 

“Chàng có giận thì giận ta, đừng trút giận lên hoa của ta!”

 

Hắn quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng, còn học theo giọng điệu của Sở Tuyền Thanh, giả thanh giả khí:

 

“Tại hạ thất lễ, vào phòng đây!”

 

Nói xong “rầm” một tiếng đóng sập cửa thư phòng.

 

Ta: “……”

 

Ta chỉ đành nhận mệnh đi vòng ra sau nhà, đẩy cửa sổ trèo vào từ bệ cửa.

 

Tưởng rơi xuống đất sẽ bị trẹo chân, ai ngờ lại giẫm trúng một cái ghế gỗ nhỏ.

 

…Hể? Cái ghế này từ khi nào đặt ở đây vậy?

 

Vừa giẫm xuống, ta liền thấy Phó Vân Thận ngồi co ro trên ghế nhỏ, đuôi mắt đỏ ửng, đôi mắt long lanh phủ sương nước.

 

Hắn đang lẩm bẩm đầy chua chát:

 

“Nương tử bạc bẽo, người mới đẹp như ngọc...

Chỉ thấy nàng cười với người mới, nào thấy nàng khóc vì người cũ.”

 

Ta: “…… khụ khụ.”

 

Hắn quay đầu nhìn ta, hàng mi khẽ run, sống mũi đỏ bừng, nước mắt từng giọt lăn dài:

 

“Nàng còn vào đây làm gì? Cầu ta c.h.ế.t cho rồi để nàng tiện thay đổi tình lang mới sao?!”

 

Hắn lén liếc sắc mặt ta, thấy ta mặt không cảm xúc, ánh mắt bất đắc dĩ, lại tiếp tục rấm rức:

 

“Rốt cuộc là Phó lang ta đã yêu sai người rồi!”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com