Chỉ còn lại Phó Vân Thận đứng sững giữa sân, ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng:
“Phu nhân, trưởng công chúa nàng ta… để ý nàng rồi…”
Ta xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng:
“Dừng cái trí tưởng tượng bay xa đó lại đi, mau vào ăn cơm.”
10
Trang viên bên ngoài đã được thu dọn xong xuôi, nhưng hai mẹ con Giang Thịnh Nhan vẫn không chịu dọn đi.
Nhà họ Giang vốn đông đúc, chỉ riêng nhánh nhà ta người thưa thớt, giờ chỉ còn mình ta và mẹ con nhà họ. Nếu ta không sắp xếp ổn thỏa, e rằng mấy lão già trong tổ trạch Giang gia sẽ chống gậy tới tận cửa hỏi tội.
Ta vốn chẳng ngại gì, chỉ là hiện nay Phó Vân Thận đang trên đà thăng tiến, sợ bị kẻ có dã tâm túm lấy sơ hở, gây chuyện thị phi.
Vào cái lần thứ hai Giang Thịnh Nhan lại mặc đồ mát mẻ đi ngang phòng Phó Vân Thận, chẳng may “vấp” vào chiếc bình sứ ta tặng hắn nhân sinh thần cách đây hai năm — cái bình mà hắn thích đến nỗi hay đem ra lau chùi rồi phơi nắng.
Giờ cái bình vỡ tan tành đầy đất, cuối cùng Phó Vân Thận cũng không nhịn nổi nữa, chỉ thẳng vào Giang Thịnh Nhan, quay sang ta, nghiêm giọng:
“Nương tử! Trong nhà này có nàng ta thì không có ta!”
“Mới nửa tháng mà cả nhà bị nàng ta làm loạn đến gà bay chó sủa, ngày thường đã đủ phiền, giờ nàng cũng thấy rồi đó, hết lần này đến lần khác toan tính khinh bạc ta!”
Ta thở dài một hơi:
“Vậy mai ta sẽ cho người đưa bọn họ dọn đi.”
Phó Vân Thận giận đến bốc khói:
“Không được! Phải đi ngay trong đêm nay! Ta không chịu nổi thêm khắc nào nữa!”
Giang Thịnh Nhan không dám tin, tay ôm ngực, rơm rớm nước mắt:
“Phó lang! Chàng thật sự tuyệt tình đến vậy sao?”
Phó Vân Thận xắn tay áo, hất nàng sang một bên:
“Cút cút cút! Ta với loại dâm tặc như ngươi thì có tình gì mà nói!”
Thu dọn xong hành lý, Giang Thịnh Nhan cứ ba bước quay đầu một lần, lưu luyến nhìn Phó Vân Thận.
Phó Vân Thận thấy nàng ta đi chậm quá, bèn xắn tay áo lên giúp nàng ta vác hành lý. Ai ngờ bị đè đến mức nghiêng ngả suýt ngã ngửa ra sau.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng ta, ánh mắt viết rõ ràng một câu:
‘Rốt cuộc ngươi vơ vét bao nhiêu thứ của nhà ta rồi?’
Không ngờ Giang Thịnh Nhan lại tiếp tục hiểu nhầm ánh mắt ấy.
Nàng nước mắt lưng tròng, ôm miệng cảm động:
“Phó lang, thiếp biết ngay mà, chàng vẫn còn tình cảm với thiếp…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Phó Vân Thận trực tiếp ném bọc hành lý ra ngoài cửa, đẩy cả nàng lẫn Trần thị ra ngoài, rồi “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại, còn cẩn thận gài khóa.
Chốc lát sau, bên ngoài vang lên một tràng… gào khóc thê lương.
11
Họa hoạn chẳng chờ người, vì chuẩn bị bạc phát chẩn cứu nạn mà ta đã bận đến tối tăm mặt mũi, nào ngờ lúc này trời lại giáng xuống một “đại lễ” khiến ta trở tay không kịp.
Nhìn một hàng các tiểu thư yểu điệu thướt tha bị “nhét” vào phủ, đầu ta như muốn nổ tung.
Tiểu Liên mặt không cảm xúc lần lượt giới thiệu:
“Đây là thứ nữ của Trang đại nhân ở Lễ bộ đưa đến, kia là biểu tiểu thư nhà họ Trần đề cử ở Hộ bộ, còn kia là…”
Xem ra Phó Vân Thận trong triều làm quan cũng không tệ, vừa mới nhậm chức không bao lâu đã được thăng làm Đô thủ Ty ở Công bộ, có lẽ vì vậy mới khiến ta được “mở rộng tầm mắt”.
Mấy vị đại nhân này như đã ngầm bàn bạc với nhau: người này đưa thứ nữ vào Phó phủ, người kia không thể kém cạnh, cũng đưa một tiểu thư vào. Cứ thế qua lại vài lần, phủ ta thành… ổ mỹ nhân.
Trong thư phòng, các chưởng quỹ đã gom đủ ngân phiếu, chờ giao tận tay ta. Ta thực sự không có thời gian để an trí đám người kia.
Trời đã tối, cũng không tiện đuổi hết về, đành để Tiểu Liên tạm thời sắp xếp cho họ ở khu viện ngoài, đợi Phó Vân Thận về rồi tính.
Ta tính toán sổ sách trong tay, định trước hết giao số ngân phiếu này đi. Bạc chuyển tới sớm, càng có thể cứu được thêm nhiều người.
Sau khi đưa bạc đến phủ của Trưởng công chúa, lúc ta trở về thì Phó Vân Thận đã tan triều, đang ngồi trong đường sảnh, mặt mày tuấn tú nhăn nhó, nhìn ta với vẻ như có lời muốn nói mà không dám thốt.
Ta bưng ấm trà lên nốc ừng ực, Phó Vân Thận đập bàn cái “rầm”, đôi mắt lập tức hoe đỏ.
“Giang Vãn Hạc, có phải nàng không còn yêu ta nữa không?”
Ta:
“Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Khó khăn lắm mới dằn được cơn ho, ta gắng hỏi:
“Sao lại nói thế?”
Hắn chỉ về hướng hậu viện, nghẹn ngào:
“Cái đám người đó là ai?”
Ta chớp mắt, phản ứng lại:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“À, đều là các tiểu thư quan lại, đưa đến đây… để làm tiểu thiếp của chàng đó.”
Phó Vân Thận không thể tin nổi, ngón tay run rẩy chỉ ta:
“Nàng muốn nạp thiếp cho ta?!”
Ta vừa định giải thích, hắn đã rơm rớm nước mắt, giơ tay quạt sạch sổ sách trên bàn rơi lả tả xuống đất: