Sáng sớm đã loạn đến mức gà bay chó sủa, ta ôm trán đau đầu, vẫy tay gọi Tiểu Liên đến, sai người dọn dẹp trang viên ngoại thành, mấy hôm nữa sẽ để hai mẹ con họ dọn ra đó.
Phó Vân Thận lúc này mới rưng rưng từ trên cây trèo xuống, ta phủi bụi trên áo cho hắn, dỗ dành:
“Thôi nào, hôm nay chàng được nghỉ, thiếp đưa chàng đến Tú Ngọc Lâu ăn một bữa ngon, chịu không?”
Hắn “hừ” một tiếng xem như đồng ý.
Ta còn chưa kịp thở phào thì ngoài cửa lại ầm ĩ.
Tiểu tư ngoài viện lăn xả chạy vào bẩm báo:
“Phu nhân, là Trưởng công chúa đến!”
Trưởng công chúa?
Hoàng thượng hiện nay có ba hoàng tử hai công chúa, trong đó Trưởng công chúa từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, được bệ hạ sủng ái nhất, thậm chí còn phá lệ cho nàng tham dự triều chính.
Mẹ con Trần thị nghe động tĩnh cũng mở cửa ra hóng chuyện.
Trần thị siết chặt khăn tay đầy lo lắng:
“Trưởng công chúa sao lại tới nhà ta?”
Giang Thịnh Nhan thì phấn khích kéo váy chạy ra ngoài, hả hê liếc nhìn ta:
“Còn vì chuyện gì nữa, trong nhà này người duy nhất lọt vào mắt trưởng công chúa, chẳng phải là Phó lang sao?”
Nàng ta khinh khỉnh lướt qua vai ta, cúi đầu thì thầm bên tai:
“Giang Vãn Hạc, thứ ta không có được, ngươi cũng đừng hòng giữ được.”
08
Gương mặt tuấn tú của Phó Vân Thận nhăn nhúm lại, vội vàng giải thích với ta:
“Nương tử, ta chưa từng gặp Trưởng công chúa, cũng chưa từng đơn độc nói chuyện với nữ tử nào, ta rất giữ đạo làm phu đó!”
Ta vỗ vỗ tay hắn, nhẹ nhàng an ủi:
“Đừng lo, ta tin chàng.”
Thực ra ta chẳng có gì phải lo lắng, Trưởng công chúa vốn danh tiếng tốt, chẳng phải hạng người cậy quyền cướp nam nhân của người khác.
Nếu thật sự có ý đoạt tình đoạt nghĩa, thì cùng lắm ta dẫn Phó Vân Thận bỏ trốn.
Nghĩ vậy, ta chỉnh lại y phục, chuẩn bị ra nghênh tiếp.
Trưởng công chúa bước đi khí thế bừng bừng, chẳng mấy chốc đã tới cửa phủ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mỹ nhân lông mày sắc bén, khí chất cao quý, đầy phong thái kẻ đứng trên người.
Mẹ con Trần thị lập tức ùa tới hành lễ, Giang Thịnh Nhan thì líu ríu miệng không ngừng, toàn là lời kiểu “ta vốn luôn phản đối cuộc hôn nhân này” vân vân…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng công chúa hơi nheo đôi mắt dài nhỏ, nhìn hai người họ như thể đang nghe chuyện vớ vẩn:
“Phu thê nhà người ta tình thâm nghĩa trọng, đến lượt hai người ngoài như các ngươi phản đối à?”
Dứt lời, nàng chẳng thèm nhìn thêm cái nào đến sắc mặt tái mét của hai mẹ con họ, liền sải bước đi thẳng vào trong, tiến đến chỗ ta:
“Ngươi chính là Giang Vãn Hạc, phải không?”
Ngay cả nửa con mắt cũng không liếc sang Phó Vân Thận đang đứng bên cạnh ta.
Dù trong lòng hơi khó hiểu, ta vẫn giữ lễ phép cúi mình hành lễ:
“Dân phụ chính là Giang Vãn Hạc.”
Trưởng công chúa lập tức đỡ ta dậy:
“Thôi bỏ mấy cái lễ nghi ấy đi, ta đến đây là để bàn với ngươi một vụ làm ăn.”
09
Năm nay phương Bắc hạn hán, đúng là một năm mất mùa, lại vừa khéo trùng vào lúc biên cương phương Bắc rối loạn. Quốc khố eo hẹp, luôn trong tình trạng chuẩn bị chiến tranh, thật sự không thể rút ra lương thực và ngân lượng để cứu tế.
Ý đồ lần này của Trưởng công chúa cũng rất đơn giản — quyên góp tiền cứu tế.
Nàng tìm đến ta, cũng không khó hiểu. Ba năm trước, ta đã đứng vững ở Vân Kinh, dựa vào hệ thống vận chuyển đường thủy ta gây dựng từ phương Nam, cộng thêm nguồn hàng từ ngoại quốc, ba năm qua ta đã cùng giới thương nhân Vân Kinh kiếm được đầy túi. Giờ đây, trong giới thương gia ta cũng coi như có tiếng nói.
Chỉ cần ta ra mặt quyên góp, các thương nhân trong thành Vân Kinh nếu không chịu “xuất huyết” thì đúng là không nói nổi lý.
Tiểu nữ không có sở trường gì nhiều, chỉ có điều… tiền xài mãi không hết.
Ta trầm ngâm một lúc, rồi nhấc bút viết mấy chục bức thư, bảo Tiểu Liên thay ta gửi đến các cửa hàng, tửu lâu thuộc sở hữu dưới tên ta.
Sắp xếp xong, ta quay sang Trưởng công chúa — người nãy giờ đã uống đến bốn chén trà trong nửa canh giờ:
“Trong vòng bảy ngày, hẳn có thể gom được ba vạn lượng bạc, nửa tháng sau nhờ tuyến thủy vận phía Nam còn có thể gom tiếp năm vạn lượng, thần phụ sẽ đích thân đưa đến phủ công chúa.”
“Thần phụ chỉ là thê quyến của thần tử, hiện giờ chỉ gom được chừng này tiền mặt, coi như chút sức mọn, mong điện hạ chớ chê.”
Trưởng công chúa vỗ bàn một cái, tươi như hoa nở:
“Ta biết mà! Ngươi quả nhiên là người tốt hiếm có! Ta về sẽ bảo tổ mẫu ta lên chùa thắp cho ngươi một ngọn trường minh đăng!”
Ta mỉm cười đáp lại:
“Điện hạ quá khen. Thần phụ khi xưa cũng từng phải ăn vỏ cây rễ cỏ mới sống được đến nay, nên hiểu nỗi khổ của dân gặp nạn.”
Tiễn Trưởng công chúa ra tận cửa, Phó Vân Thận cứ đi tới đi lui đầy lo lắng. Vừa thấy nàng mặt mày hớn hở đi ra, hắn lập tức cắn răng, bước tới:
“Điện hạ, vi thần từng phát thệ, cả đời chỉ cưới một thê tử.”
Trưởng công chúa khựng lại một chút, rồi như sực hiểu ra, nhíu mày khó hiểu hỏi lại:
“Ngươi sao lại tự mình đa tình thế, tưởng ta có ý gì với ngươi?”
“Nếu ta có cướp người, thì cũng là cướp… nương tử của ngươi!”