Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang        Diá»p Tiá»u Uyá»n không nói gì. Mãi Äến khi Äi sâu vào trong cá»c, nàng Äá»t nhiên thấy phÃa trưá»c mặt má»t váºt thá» phát sáng như má»t con rá»ng khá»ng lá» cuá»n xoáy lên, chá» trong chá»p mắt Äã á» ngay trưá»c mặt. Long Quần Phi Äao?! Chu Cảnh kinh ngạc, nhưng Long Quần Phi Äao nhanh như chá»p, bá»n há» hoàn toàn không có cÆ¡ há»i né tránh. Chúng xuyên qua cÆ¡ thá» hai ngưá»i trong tÃch tắc rá»i biến mất không dấu vết. Ảo giác? Chu Cảnh nhìn vào cÆ¡ thá» không há» bá» thương tá»n chút nào, cảm thấy khó hiá»u. Diá»p Tiá»u Uyá»n chá» vào những tảng Äá Äen trên vách núi: âNghe nói ngày xưa á» Äây từng có dá» tá»c Thượng Cá» tụ táºp. Há»c không cần nói chuyá»n mà vẫn có thá» giao tiếp vá»i nhau, ý niá»m thần há»n rất mạnh, những tảng Äá này có thá» cảm nháºn ÄÆ°á»£c những ý niá»m Äặc biá»t mãnh liá»t nên thưá»ng xảy ra dá» tượng. Vừa rá»i, có lẽ là má»t chấp niá»m do kẻ thù cá»§a dì nhá» ta Äá» lại.â Chu Cảnh trầm giá»ng nói: âCô sá»m Äã biết Lá»nh Há» TrÄn TrÄn là háºu nhân cá»§a Lá»nh Há» VÅ©, mà vẫn có thá» cưá»i nói vá»i nàng như chẳng có gì?â Tâm cÆ¡ Äáng sợ Äến như váºy sao? Diá»p Tiá»u Uyá»n rẽ vào má»t lá»i nhá» tá»i Äen: âTa ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có mưu Äá» riêng.â Chu Cảnh rút ra má»t thanh Äao từ kim quang, theo sau nàng vào con ÄÆ°á»ng hẹp. Äá»i diá»n ngay láºp tức là cảnh tượng Mặc Lan Äang nắm tay Diá»p Tiá»u Uyá»n khi còn nhá», cá» sức chạy trá»n. Diá»p Tiá»u Uyá»n làm như không thấy, chá» càng Äi càng nhanh. Không biết Äã Äi bao lâu, bá»n phÃa dần dần trá» nên nóng bức, nàng lấy ra từ trong tay áo má»t cái bình sứ, bên trong dưá»ng như Äá»±ng nưá»c, rá»i nhanh chóng tháo Äóa Nhá» Kiá»u Mẫu ÄÆ¡n trên tóc xuá»ng và thả vào. Äá»i vá»i hoa cá» yêu mà nói, cái nóng cá»§a Tang Cá»c chẳng khác nào khắc tinh cả. Trán nàng Äẫm má» hôi, mặt mày tái nhợt như tuyết, nàng lại lấy ra má»t cái á»ng tre nhá» bắt Äầu uá»ng từng ngụm nưá»c lá»n. Chu Cảnh cau mày: âCô nói cho ta biết ÄÆ°á»ng Äi là ÄÆ°á»£c rá»i.â âVáºy huynh phải ÄÆ°a yêu Äan cá»§a dì nhá» cho ta trưá»c.â âKhông thá» nào.â Hắn thẳng thừng từ chá»i. âTa làm sao biết Äi tiếp có tìm ÄÆ°á»£c quả cây Phù Tang hay không?â âVáºy thì tiếp tục Äi.â Chu Cảnh không nói thêm gì nữa, má»t lúc lâu sau, giá»ng nói cá»§a nàng từ trong con ÄÆ°á»ng hẹp vang vá»ng lại: âLà ta Äã lừa huynh. Ta là má»t hoa yêu hèn hạ, tham sá»ng sợ chết, không từ thá»§ Äoạn nào. Sai lầm không phải á» huynh nên huynh cần gì phải há»c theo Ãnh Kiá»u Tiên Tá», lấy yêu Äan cá»§a dì nhá» Äá» uy hiếp ta? Trả lại cho ta sá»m, ta sẽ sá»m tránh xa huynh.â âCô muá»n nói gì?â Hắn lạnh nhạt há»i. Nàng không lên tiếng, cho Äến khi Äi qua Äoạn cuá»i cùng cá»§a con ÄÆ°á»ng hẹp Äầy Äá vụn, trưá»c mắt bá»ng trá» nên rá»ng má». Cây trá»i Äất hiá»n ra trưá»c mắt. Những tảng Äá gần cây Phù Tang Äá»u là dung nham Äá» rá»±c, quanh gá»c cây phá»§ Äầy lá»a vàng, những quả cây khá»ng lá» Äang xoay chuyá»n trên ngá»n lá»a. Diá»p Tiá»u Uyá»n dừng lại trên vách Äá Äá» rá»±c, chá» nói: âVáºn may không tá», có má»t quả Äã rÆ¡i xuá»ng. Má»i lần Äá»a há»a phun trào, cây Phù Tang sẽ rụng quả, khi Äó Tang Cá»c sẽ chấn Äá»ng như trá»i long Äất lá». Chá» cần sÆ¡ sẩy là mất mạng, huynh nên mau chóng lấy rá»i nhanh chóng rá»i Äi.â Chu Cảnh nhìn nàng má»t lúc lâu: âNÆ¡i này Äá»i vá»i hoa cá» yêu chẳng khác gì cá»±c hình, sao cô lại quen thuá»c như váºy?â âTa và dì nhá» Äã trá»n á» Äây ba tháng, dùng gần hết má»t ná»a há» nưá»c má»i may mắn sá»ng sót.â Váºy nên trưá»c Äó nàng nói chuẩn bá», là Äá» mang theo má»t lượng lá»n nưá»c? Chu Cảnh bưá»c tá»i trưá»c, vừa Äá»nh nhảy xuá»ng, Äá»t nhiên cảm thấy ngá»n Äá»a há»a như vô sá» con rá»ng khá»ng lá» cuá»n lên. Cây Phù Tang rung chuyá»n, những quả cây má»i to lá»n nặng ná» lÄn từ trên cao xuá»ng, cả sÆ¡n cá»c bắt Äầu rung chuyá»n dữ dá»i. Vừa má»i nói váºn may tá»t, giá» lại gặp há»a, và cây Phù Tang lại rụng quả vào Äúng lúc này. Diá»p Tiá»u Uyá»n xoay ngưá»i Äá»nh chạy ra ngoài vì thấy vách Äá nứt ra, ngá»n lá»a Äá» vàng từ bên trong phun ra cao Äến mấy chục trượng. Chu Cảnh Äứng không vững, sắp ngã xuá»ng, mà nếu ngã xuá»ng thì có lẽ ngay cả hắn cÅ©ng không còn mạng. Nàng hóa thành má»t luá»ng âm phong nhanh chóng cuá»n lại, tay áo dài vá»i vàng má» ra, Äá»nh kéo hắn trá» lại. Chu Cảnh bám vào vách Äá Äá» rá»±c, vừa ká»p sá» dụng thuáºt hành Thá»§y Äá» bao bá»c cÆ¡ thá» thì khóe mắt nhìn thấy Diá»p Tiá»u Uyá»n lao vá» phÃa mình, không biết nàng ném cái gì Äến. Hắn liá»n chém má»t Äao, tấm vải má»m ná»a Äá» ná»a trắng rách thành từng mảnh, bay lả tả như cánh bưá»m, dần hóa thành tro xám â Äó là tay áo cá»§a nàng. Kim quang giáng xuá»ng thân thá» nàng, ngá»n Äá»a há»a liếm lên tà váy nàng, bóng dáng Äá» trắng Äan xen thoáng chá»c trá» thành má»t ngá»n Äuá»c sá»ng, lặng lẽ rÆ¡i xuá»ng khe nứt. * 17 tháng Chạp, trá»i Äất Äóng bÄng. Tần Hi lại nằm mÆ¡. Hắn mÆ¡ thấy khi mình mưá»i bá»n tuá»i, sư tôn dẫn hắn Äi trên con ÄÆ°á»ng núi Äầy hoa xuân ná» rá», ân cần mà tháºn trá»ng cÄn dặn: âBàn Thần Ti là má»t thứ gây ra sóng gió Äẫm máu, con và Tiá»u Thất Äã bá» thay Äá»i váºn má»nh vì nó nên không thá» Äá» tai há»a này xảy ra thêm lần nữa. Tiá»u Cá»u, con thông minh và Äiá»m tÄ©nh, sau này nhất Äá»nh phải lấy ÄÆ°á»£c nó, giữ tháºt chặt, không ÄÆ°á»£c Äá» rÆ¡i vào tay kẻ không Äáng tin, cÅ©ng Äừng Äá» nó mang lại thêm tai há»a.â Tần Hi mưá»i bá»n tuá»i rất lưá»i biếng: âSư tôn sao không Äá» Thất sư huynh làm?â Sư tôn khẽ thá» dài: âBàn Thần Ti xảo quyá»t và vô tình, khi gặp phải lòng ngưá»i Äầy rẫy vết thương, Äa phần chá» mang lại ảo má»ng tá»± lừa dá»i bản thân, mà Äiá»u kiá»n Äá» sá» hữu nó là phải có tâm há»n Äầy thương tÃch. Tiá»u Thất vẫn cần phải trưá»ng thành thêm chút nữa.â âÄá» tá» cảm thấy huynh ấy trưá»ng thành hÆ¡n Äá» tá».â âCon?â Sư tôn khẽ cưá»i. âVi sư chá» lo má»t Äiá»u thôi. Äó là sợ có cô nương nào gây khó dá»
 cho con.â Nghe thá» xem, sư tôn Äang nói cái gì thế này? Tần Hi mưá»i bá»n tuá»i khinh thưá»ng quay Äầu giả vá» như không nghe thấy. Hắn không cẩn trá»ng vá»i các cô nương như Chu Cảnh, cÅ©ng không phóng Äãng như Äoan Má»c Duyên. Hắn chưa bao giá» cảm thấy cô nương có gì Äặc biá»t, cho Äến má»t ngày, hắn tháºt sá»± gặp má»t ngưá»i Äặc biá»t. Tần Hi má» mắt ra, trá»i Äã sáng rõ, viá»c Äầu tiên hắn làm là thÄm dò vá» trà cá»§a Thượng Thanh Hoàn â cách xa khá xa, có lẽ nàng lại Äang Äi làm công viá»c thư Äá»ng kỳ lạ kia rá»i. Äẩy cá»a phòng ra, tuyết tÃch tụ trên mái hiên bá» gió thá»i rÆ¡i từng mảng lá»n. Trưá»c mắt là Vô Phong Thành vá»i bá» cục thưa thá»t, cÅ©ng là má»t trong những thành trấn cá»§a Äông Chi Hoang. Không biết ai Äặt tên, rõ ràng gió rất lá»n, nhưng lại Äặt tên là Vô Phong Thành. Khi Tần Hi Äẩy cá»a bưá»c vào quán Än, Lá»nh Há» TrÄn TrÄn Äang bá» má»t Äám nam nhân vây quanh, há» nhiá»t tình trả lá»i những câu há»i cá»§a nàng. Nàng chá» má»i nói má»t câu: âXin há»i, các vá» có ai có ngưá»i mình thÃchâ¦â Câu nói còn chưa dứt, xung quanh Äã Äá»ng loạt gáºt Äầu: âCó! ChÃnh là cô nương xinh Äẹp như thế này!â â¦Phong tục Äông Chi Hoang sao mà thô lá» thế? Tần Hi Äứng á» cá»a chá» gá»i má»t tiếng: âTiá»u sư tá»·.â Lá»nh Há» TrÄn TrÄn vừa thấy hắn, mặt liá»n xụ xuá»ng: âNgươi tá»i qua lại Äánh thức ta vào lúc ná»a Äêm!â Äám nam nhân xung quanh vừa nghe thấy váºy, láºp tức tản Äi. Tần Hi có chút khó xá» nhìn nàng: âTiá»u sư tá»·, nói những lá»i như thế này trưá»c mặt công chúng thì không hay lắm, phải không?â Có gì mà không hay? Nàng tháºt sá»± cảm thấy hắn rất phiá»n. Từ khi rá»i khá»i ngôi làng nhá» kia, khi ngá»§ ngoài rừng, hắn cứ ná»a Äêm Äến Äánh thức nàng; khi vào thành trấn thuê phòng, hắn lại Äến gõ cá»a gõ cá»a sá», nhất Äá»nh phải làm nàng tá»nh giấc. Má»i lần nàng há»i có chuyá»n gì hắn lại chẳng nói, không biết có bá»nh gì, dù có trả thêm gấp trÄm lần tiá»n thi nàng cÅ©ng không thá» chá»u ná»i. Lá»nh Há» TrÄn TrÄn lưá»m hắn má»t cách rất không thân thiá»n: âNếu cứ như váºy, sau này ngươi cÅ©ng Äừng nghÄ© Äến chuyá»n ngá»§ nữa.â Tần Hi nghiêng Äầu nghÄ© má»t lúc, rá»i gáºt Äầu: âÄÆ°á»£c, váºy Tiá»u sư tá»· cứ á» lại phòng cá»§a ta Äi.â âLát nữa ta sẽ tìm má»t cái cá»ng chiêng.â Má»i ngưá»i Äá»u Äừng ngá»§ nữa. Hắn không nhá»n ÄÆ°á»£c báºt cưá»i, chá» vào thá»±c ÄÆ¡n gá»i má»t loạt món Än, rá»i nghe nàng láºt quyá»n sá» nhá» cá»§a thư Äá»ng và há»i: âNgươi còn chưa nói hết vá»i ta, ngươi thÃch kiá»u ngưá»i như thế nào, trông ra sao, vì lý do gì?â Hắn ngẩng Äầu nhìn nàng má»t lúc: âVô lá»
, gan to bằng trá»i, cứng Äầu cứng cá», lại còn rất tàn nhẫn.â Tại sao hắn lại thÃch má»t ngưá»i tá» hại như váºy? Lá»nh Há» TrÄn TrÄn lặng lẽ ghi chép lại, tiá»n thá» xếp hắn vào danh mục âoan gia ngõ hẹpâ. Cháo thá»t nóng há»i ÄÆ°á»£c mang lên, Tần Hi Äẩy cho nàng má»t bát, Äá»t nhiên há»i: âLần trưá»c Tiá»u sư tá»· nói vá»i ta, ngưá»i tá»t nhất trong Nhất Mạch là Trầm Bất Bình, lá»i này là tháºt sao?â Nàng gáºt Äầu: âTháºt mà, hắn tháºt sá»± rất tá»t.â âSư Äá» nguyá»n lắng nghe những Äiá»m tá»t cá»§a huynh ấy.â Nói cái này rất phiá»n phức, lưá»i nói, nàng chá» Äáp: âHắn rất biết Äiá»u, tÃnh toán rất nhanh nhẹn.â Tần Hi nhàn nhạt Äáp: âSư Äá» cÅ©ng tÃnh toán rất nhanh nhẹn.â Lá»nh Há» TrÄn TrÄn buá»t miá»ng nói: âNgươi chá» biết tÃnh toán Äá» quỵt nợ thôi.â Nói xong chÃnh nàng cÅ©ng ngạc nhiên. Từ khi quen Tần Nguyên Hi Äến giá», hắn vá»i tư cách là kim chá»§ tháºt sá»± không có gì Äá» nói, vô cùng hào phóng, tuyá»t Äá»i không phải kiá»u quỵt tiá»n. Thế nhưng, ấn tượng này từ Äâu mà ra? Tuy nhiên, hắn không phản bác, cÅ©ng không nói gì, chá» lặng lẽ nâng mi nhìn nàng. Nàng chưa bao giá» thấy ánh mắt như váºy, cÅ©ng chưa từng có ai nhìn nàng vá»i ánh mắt như thế, như thá» lo lắng và nhẫn nhá»n, niá»m vui sưá»ng và Äau khá» Äan xen, chá» chÄm chú nhìn má»t mình nàng. âTiá»u sư tá»·.â Giá»ng hắn rất nhẹ. âSau khi chuyến dẫn ÄÆ°á»ng này kết thúc, tá»· có thá» vẫn thưá»ng xuyên á» bên sư Äá» không?â Nhưng hắn rõ ràng Äã có ngưá»i mình thÃch, tại sao lại nhìn nàng như thế này? Tại sao lại nói những lá»i như váºy vá»i nàng? Lá»nh Há» TrÄn TrÄn tránh ánh mắt cá»§a hắn, lắc Äầu: âKhông thá».â Tần Hi thản nhiên nói: âVáºy thì sư Äá» sẽ thưá»ng xuyên á» bên Tiá»u sư tá»·.â âCÅ©ng không ÄÆ°á»£c.â Hắn má»m cưá»i, chá» dùng muá»ng gắp thá»t trong bát cháo thá»t cá»§a mình sang cho nàng. Äúng là má»t ngưá»i tàn nhẫn, ký ức Äẹp Äẽ nhất lại là vá»i hắn sao? Váºy mà nàng lại quên hết, còn muá»n hắn quên, khiến hắn không thá» nào háºn ÄÆ°á»£c. Ná»a Äêm canh ba, lần này Tần Hi không gõ cá»a, không gõ cá»a sá», trá»±c tiếp Äẩy cá»a vào, thu hết hÆ¡i thá» lại, cúi xuá»ng nhìn nàng khi ngá»§ say. Hàng mi dày khẽ run, Äôi môi Äá» thắm vô tá»i hÆ¡i bÄ©u ra, nhưng chân mày lại nhÃu chặt. Hắn quấn má»t lá»n tóc nàng vào Äầu ngón tay. Là còn sá»ng, biết Äá»ng Äáºy. Tàn nhẫn thì cứ tàn nhẫn Äi. Tần Hi nhẹ nhàng vuá»t ve má nàng, khẽ gá»i: âTiá»u sư tá»·, Tiá»u sư tá»·.â Lá»nh Há» TrÄn TrÄn mÆ¡ màng má» mắt ra, vừa thấy là hắn, liá»n ôm Äầu kêu lên: âNgươi lại muá»n gì nữa?â âSư Äá» vá»n không muá»n làm phiá»n Tiá»u sư tá»·.â Tần Hi nói rất chân thành. âNhưng Tiá»u sư tá»· trên ÄÆ°á»ng cứ há»i vá» chuyá»n Tư SÄ© Tư Nữ, sư Äá» cÅ©ng muá»n giúp tá»· chút Ãt. Vừa rá»i ta Äã nghe ÄÆ°á»£c từ chưá»ng quầy khách Äiếm má»t tin tức hữu Ãch, tá»· có muá»n nghe không?â Nàng báºt dáºy: âNói Äi.â âNghe nói Tang Cá»c á» phÃa Tây có má»t sÆ¡n cá»c kỳ lạ, ngay cả yêu thú cÅ©ng không dám lại gần, mấy trÄm nÄm trưá»c có má»t cái tên, gá»i là Tư SÄ© Cá»c.â
   Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com
     Báo lỗi chương