Trầm Hương Tựa Cố Nhân

Chương 5



8.

“Đại nhân dường như có điều muốn nói với học trò?”

Ta chủ động phá vỡ sự im lặng.



Ánh mắt Tạ Thính Trúc rời khỏi gương mặt ta, rơi xuống chiếc túi đeo chéo bên hông. Vì áo không có túi, mà đeo balô thì cồng kềnh, nên ta tự tay may lấy chiếc túi nhỏ xinh đeo chéo. Trong túi ta thường mang theo vài viên kẹo, chút bạc lẻ, và vài cuốn sách mỏng. Chiếc túi chỉ lớn bằng hai bàn tay chụm lại, bên ngoài thêu hoa văn đơn giản. Túi hôm nay ta đeo có hai chú thỏ tựa vào nhau, thân thiết quấn quýt.



“Cái này ... ai dạy cô nương làm vậy?” Tạ Thính Trúc đột nhiên hỏi.

Hỏng rồi. Trước kia ở Tạ gia, ta cũng rất thích làm những món đồ nhỏ như thế này.



“Thứ này nhiều cô nương đều biết làm, không khó đâu.”

Ta không nói dối, chỉ là, những cô nương khác thường may túi to hơn, và cũng không đeo mãi bên mình như ta.



“Có thể nhường lại không?” Tạ Thính Trúc nở một nụ cười nhè nhẹ.

“Bao nhiêu tiền cứ nói.”



Chàng rất hiếm khi cười, nhưng mỗi lần cười lại khiến người ta xao lòng.

Nụ cười ấy trong veo, vừa mang nét thiếu niên, vừa trầm ổn của một người trưởng thành, khiến cả người chàng như trở nên ôn hòa hơn nhiều.



Ta ôm lấy chiếc túi, có chút lúng túng:

“Thật khó mà đáp ứng được. Nếu đại nhân thích, có thể bảo thêu nương làm một cái mới.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



Chàng cũng không miễn cưỡng ta, chỉ để lại một câu:

“Đã quấy rầy rồi. Nếu cô nương sẵn lòng nhường lại, ngàn lượng cũng đáng.”



Đúng lúc ấy, Triệu Hành Giản đến tìm ta. Ta cùng hắn rời đi, khẽ nói một câu khách sáo:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cáo từ đại nhân.”



Triệu Hành Giản giao đồ của ta cho nha hoàn đứng đợi bên xe ngựa, rồi nhắc nhở:

“Này này, lần sau đừng có quên bài học nữa đó!”

Hắn cũng học ở học viện này, chỉ là theo học lớp của phu tử khác.

“Người vừa nói chuyện với ngươi, hình như là quý nhân từ kinh thành tới, họ Tạ…

Không phải là Tạ Thái phó kia chứ?”

Triệu Hành Giản mắt sáng rỡ, đầy vẻ hâm mộ.

“Nghe nói văn chương của ông ta tuyệt hảo, mà còn có chiến công ngoài chiến trường, không ngờ người lại trẻ thế.”

Ta chỉ gật đầu, tiện thể mời hắn cùng lên xe ngựa về y quán.

“Lý Tư, ngươi nói xem ở kinh thành có bao nhiêu cô nương đem lòng mến mộ người như hắn?”

“Chắc là nhiều.”

“Vậy thì ngươi hết hi vọng rồi.” Triệu Hành Giản nghiêm túc đáp.



Câu chuyện sao lại chuyển hướng thế này? Ta lập tức giáng cho hắn một cú cùi chỏ vào ngực:

“Câm miệng! Ai nói ngươi là ta thích Tạ đại nhân chứ?”



“Ngươi không nhận ra à? Từ sau khi nói chuyện với ông ta xong, ngươi cứ như hồn vía trên mây!”

Rõ ràng đến vậy sao? Ta cười khổ, xoay người không buồn đáp lời hắn.



Nhưng ... Tạ Thính Trúc muốn mua túi của ta để làm gì?

Chàng luôn tránh ta như tránh tà. Ta còn nhớ rõ, một tháng sau khi thành thân, mẫu thân chàng biết chúng ta vẫn ngủ riêng, tức giận mắng một trận.

Tạ Thính Trúc lúc ấy mới chịu chuyển từ thư phòng về phòng ta.

Hai người chung giường, chung chăn, vậy mà vẫn có thể ngủ cách nhau cả khoảng trời. Chàng luôn thức khuya dậy sớm, cố tình tránh mặt ta, lúc ngủ thì quay lưng về phía ta. Chúng ta đã xa lạ đến thế. Dù chàng chưa từng nói, nhưng ta luôn tự mình cất riêng đồ đạc của hai người.



Ngày ta biết mình sắp bị quân phản loạn bắt đi, Ta đã đem toàn bộ đồ đạc của mình đốt hết. Y phục, giày dép, trang sức, tất cả, không chừa lại bất cứ một thứ gì.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com