Trầm Hương Tựa Cố Nhân

Chương 4



7.

Sự xuất hiện của Tạ Thính Trúc khiến ta vô cùng bất ngờ.

Nhưng chàng lại không nhận ra ta. Dù sao thì, dung mạo hiện tại của ta đã khác xưa hoàn toàn.

Gặp thoáng bên bìa rừng trúc, ta lập tức quay đầu, bảo Triệu Hành Giản đưa mình về phủ. Phủ nha cách đó không xa, chỉ cần băng qua rừng trúc, men theo con hẻm nhỏ rồi ra phố lớn đông đúc là về tới nhà.



Tưởng rằng lần gặp ấy chỉ là trùng hợp, ai ngờ hôm sau tới thư đường học chữ, ta lại chạm mặt chàng một lần nữa.

Vì hôm qua gặp Tạ Thính Trúc khiến lòng rối bời, ta quên luôn cả bài vở mà phu tử đã giao. Thành ra sau buổi học, ta ngoan ngoãn theo thầy ra sau viện chịu phạt.

Triều đình này xem như còn khoan dung với nữ giới, nhưng cũng chỉ dừng ở mức cho phép tự do đi lại, không cấm ra ngoài.



Về sau, chính Tạ Thính Trúc nhiều lần dâng tấu, liên kết với các thế gia, cầu xin Hoàng thượng khai ân, cho phép nữ tử được học hành, thi cử.

Nhờ vậy, hai năm gần đây mới dần có nữ sinh theo học tại thư viện.

Nhưng phần lớn nữ tử, cuối cùng vẫn bị giam cầm nơi khuê phòng, chỉ học những việc lo toan trong nhà.



Phu tử cầm thước chỉ, giọng nghiêm khắc mà cũng đầy nặng lòng:

“Lý Tư, biết bao cô nương muốn học mà không đủ tiền, hoặc bị gia đình ngăn cấm,

Còn con thì sao? Chẳng những lười nhác, còn trốn tránh trách nhiệm!

Phạt con dưới nắng chép lại bài hôm nay mười lần!”



A, trời nắng như thiêu như đốt, chẳng phải sẽ bị phơi nắng đến ngất sao!

Biết mình có lỗi, ta cũng không dám cãi lời. Phụ mẫu dù thương ta, nhưng cũng dặn dò phu tử nghiêm khắc dạy bảo, dạy ta biết lễ, biết nghĩa, biết liêm sỉ.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



Mặt trời trên đỉnh đầu nóng hầm hập… Hay là, lát nữa ta cứ giả vờ ngất đi nhỉ?



Lúc ấy, từ cuối hành lang vọng lại tiếng người nói chuyện, chỉ thấy Sơn Trưởng của thư viện cùng Tạ Thính Trúc thong thả bước tới.



Chàng vẫn khoác áo trắng như tuyết, tóc búi gọn bằng trâm bạc, sắc mặt nhợt nhạt, tựa như đang giữ tang cho ai đó.



Không nghe nói mẫu thân chàng qua đời .... Chẳng lẽ ..... Tim ta khẽ giật thót, rồi lại tự thấy mình nghĩ thật nực cười.

Lẽ nào chàng sẽ giữ tang vì ta? Nơi đây cách kinh thành xa xôi, nhưng ta vẫn nghe phong thanh, nói rằng Phương gia có ý để đích nữ gả vào phủ Tạ Thái phó. Chàng có khi còn đang vui mừng không kịp ấy chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Cứ tưởng họ sẽ đi ngang qua, không ngờ Tạ Thính Trúc lại đột ngột dừng bước, hỏi phu tử chuyện gì.

“Thái phó đại nhân ” Phu tử cung kính thi lễ.

Tạ Thính Trúc khẽ gật đầu, thần sắc bình thản:

“Ta đã chủ động từ quan, nay đang du phương bốn bể, không cần gọi ta là Thái phó.”



Du phương? Ta còn đang ngẩn người thì phu tử đã nói sơ qua lý do ta bị phạt.

Cuối cùng, ông còn dùng thước nhẹ gõ trán ta một cái,

“Nha đầu này khỏi bệnh rồi lại càng bướng bỉnh, phải nghiêm khắc mà dạy bảo!”

Ông nói “khỏi bệnh”, là ý chỉ ta không còn ngây dại như trước.



Tạ Thính Trúc tính khí lãnh đạm, giọng nói cũng lành lạnh:

“Làm bài là để ôn lại những điều đã học, nếu đã hiểu rồi, thì cho phép phạt viết dưới bóng râm cũng được.

Thánh nhân từng dạy: một lỗi không nên trách quá ba lần.”



Phu tử liền kiểm tra lại phần học trước, ta may mắn đều nhớ rõ. Sơn trưởng và Tạ Thính Trúc dần đi xa. Phu tử cũng giao ta viết phạt ở chỗ mát rồi rời đi.



Gió nhẹ lướt qua, cỏ cây sau vườn lặng lẽ lay động. Ta xoa xoa những ngón tay đã mỏi nhừ vì chép bài, ngẩng đầu, lại thấy nơi cuối hành lang, Tạ Thính Trúc đang đứng nhìn ta. Thấy ta phát hiện, chàng mới chậm rãi bước tới, rồi ra hiệu cho thị vệ của mình đứng lại phía sau.



“Đại nhân.” Ta đứng dậy thi lễ, chàng khẽ gật đầu.

Không khí giữa hai người bỗng trở nên im lặng, tim ta đập rộn ràng như trống trận. Sau một năm xa cách, gặp lại chàng, biết bao ký ức lại ùa về.



Ba năm làm thê tử, nếu bảo ta ủy khuất, thì cũng chẳng biết phải gọi tên sự ủy khuất ấy thế nào cho đúng. Tạ gia chưa từng bạc đãi ta miếng ăn giấc ngủ, ngay từ đầu đã giao chìa khóa khố phòng vào tay ta.

Mẫu thân chàng, dẫu ban đầu lạnh nhạt, nhưng chưa từng làm khó dễ, về sau lại còn coi ta như con ruột.

Cuộc sống ấy nhẹ nhàng như mặt hồ phẳng lặng, nhưng ta là người sống, là người mang theo hồn lửa.



Ở Phương gia, ta bị gò ép chính mình. Gả vào Tạ gia, ta mới được tự do đôi chút, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc.

Ta từng thật lòng nghĩ rằng, Tạ Thính Trúc sẽ là chốn ta có thể tựa vào suốt đời.

Nhưng khoảnh khắc bị quân phản loạn đẩy đến bờ vực, giấc mộng của ta ... chợt vỡ tan.

Ba năm bình yên ấy, cuối cùng chỉ là ảo ảnh nước gương, một giấc mộng đẹp nhưng không thực.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com