Lý Như bật cười, dùng khăn tay khẽ gõ vào trán ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tỷ mới đến kinh, chưa quen ai, mai muội dẫn tỷ đi gặp mấy chị em cho vui, được không?”
Ta vội từ chối:
“Cảm ơn muội, nhưng mai ta phải đến Thái học báo danh, không thể lơ là chuyện học hành.”
Lý Như sửng sốt:
“Chẳng nói Thái học khó vào lắm sao?
Chú lại còn đồng ý để tỷ đi học thật à?”
Ta định phản bác: “Sao lại không thể?”,
Nhưng nghĩ đến việc tân chính mới ban hành chưa lâu,
Nhiều người vẫn chưa quen với chuyện nữ tử đi học,
Nên chỉ đùa:
“Phụ thân bị ta quấn lấy mãi cũng đành đồng ý thôi.”
Lý Như không hỏi thêm, chỉ tò mò nhờ ta kể vài chuyện vui ở học đường. Tối về đến nhà, ta bất ngờ thấy Triệu Hành Giản cũng có mặt.
Mới mấy hôm không gặp mà hắn đã gầy đi thấy rõ, mặc trên người bộ đồng phục học sinh màu lam nhạt của Thái học trông càng thêm tuấn tú, thư sinh, nổi bật hẳn lên.
Ta vui mừng, xách váy chạy vội vào sân.
Hắn đặt chén trà xuống, cười trêu:
“Chạy từ quê lên kinh thành, ngươi vẫn như con khỉ vậy.”
Trong sân chỉ còn hai chúng ta, Triệu Hành Giản chắp tay sau lưng, bất ngờ tiến sát đến gần ta:
“Ngươi gầy hơn rồi, trông càng giống khỉ con hơn nữa.”
Ta hơi ngẩng cằm, hờn dỗi chẳng thèm để ý. Không ngờ hắn chìa ra một thứ ngay trước mặt ta, miệng cười ranh mãnh:
“Khó khăn lắm mới tìm được, không lấy à?”
Ta liếc nhìn, là một cuốn sách cũ kỹ ố vàng, viết về truyền thuyết thần thoại! Được rồi, ta tha thứ cho hắn! Dù trong lòng mừng rỡ, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, vươn tay định lấy thì hắn lại giơ cao lên.
“Không thích thì ta mang tặng người khác vậy.”
Hắn cao hơn ta cả cái đầu, lại còn giơ cao như vậy, ta nhón chân cũng không với tới, đành cắn răng nặn ra nụ cười:
“Muội muốn. Cảm ơn sư huynh!”
Triệu Hành Giản lúc này mới từ từ đặt sách vào tay ta. Ta nhanh như chớp, chụp lấy cuốn sách,
Rồi dẫm mạnh lên chân hắn một phát, quay người chạy vù như gió.