Trầm Hương Tựa Cố Nhân

Chương 11



14.

Ba ngày sau đến Kinh thành, cả nhà đoàn tụ.

Ngay trong ngày, chúng ta đã đến phủ đại bá bái kiến. Đại bá hiện đang là Thị lang Bộ Hộ.

Từ khi phụ thân nhậm chức ở Thanh Thủy hương, vẫn chưa có dịp trở về, nên trong ký ức của “ta” khi xưa, ấn tượng về đại bá và người nhà khá mờ nhạt.



Đại bá có một chính thê và một thiếp. Chính thê sinh được trưởng tử, lớn hơn ta hai tuổi, hiện đang không có mặt ở nhà.

Thiếp sinh một nữ nhi, chỉ nhỏ hơn ta một tháng, tên gọi là Lý Như.



Lúc các bậc trưởng bối chuyện trò, Lý Như dẫn ta ra hồ sau vườn cho cá ăn.Nàng quan sát ta một cách rất chăm chú, khiến ta thấy không được tự nhiên.

Ta bèn hỏi: “Muội nhìn gì thế? Chẳng lẽ trên mặt ta mọc hoa à?”

Lý Như chợt nhận ra mình thất lễ, mặt đỏ bừng, nói khẽ:

“Hồi nhỏ chúng ta từng chơi cùng, nhưng tỷ chẳng bao giờ nói chuyện.

Giờ thì đã hoàn toàn khỏi rồi sao?”

Nàng nói uyển chuyển, nhưng rõ ràng là đang hỏi ta còn ngốc không.

“Khỏi rồi.” – Ta cười toe toét, khoác tay nàng thật thân mật.

“Giờ thì ta lắm lời lắm luôn đó.”



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Lý Như nghe vậy cũng bật cười, ánh mắt sáng rỡ:

“Vậy thì tốt quá rồi. Tỷ xinh thế này, nếu cứ đờ đẫn mãi thì thật đáng tiếc.

Nhưng mà chú đã định hôn sự cho tỷ chưa? Là con nhà ai vậy?”

Ơ kìa? Sao đột nhiên lại nói đến chuyện đó rồi?

Ta nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lý Như, chắc nàng đã có hôn ước,

Giờ gặp người đồng lứa, muốn có người tâm sự đây mà.

Ta lắc đầu:

“Chưa đâu. Còn muội?”



Quả nhiên, mặt nàng càng đỏ hơn, tay nắm khăn tay chặt lại, cúi đầu đáp nhỏ:

“Là nhị công tử nhà Thượng thư Bộ Hộ. Sau Tết năm nay, muội sẽ gả qua đó.”

“Muội từng gặp người ấy chưa?” – Ta bắt đầu hóng chuyện.

“Gặp hai lần. Một lần ở chùa, một lần tại hội chơi mã cầu.”

“Chàng ấy trông thế nào? Muội có thích không?”

Nghĩ đến chuyện như Tạ Thính Trúc, đợi đến lúc vén khăn mới phát hiện tân nương không phải người mình muốn cưới, thật quá thất vọng.

Hôn nhân, tốt nhất là phải hai bên đều có ý.

“Là một thiếu niên thanh tú, cư xử rất hòa nhã.”

Nhìn vẻ thẹn thùng e ấp của Lý Như, có vẻ nàng rất vừa lòng.

Ta chắp tay, nghiêm túc như đang khấn vái:

“Vậy tỷ chúc muội vợ chồng hòa hợp, hạnh phúc dài lâu!”

Lý Như bật cười, dùng khăn tay khẽ gõ vào trán ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tỷ mới đến kinh, chưa quen ai, mai muội dẫn tỷ đi gặp mấy chị em cho vui, được không?”

Ta vội từ chối:

“Cảm ơn muội, nhưng mai ta phải đến Thái học báo danh, không thể lơ là chuyện học hành.”

Lý Như sửng sốt:

“Chẳng nói Thái học khó vào lắm sao?

Chú lại còn đồng ý để tỷ đi học thật à?”

Ta định phản bác: “Sao lại không thể?”,

Nhưng nghĩ đến việc tân chính mới ban hành chưa lâu,

Nhiều người vẫn chưa quen với chuyện nữ tử đi học,

Nên chỉ đùa:

“Phụ thân bị ta quấn lấy mãi cũng đành đồng ý thôi.”



Lý Như không hỏi thêm, chỉ tò mò nhờ ta kể vài chuyện vui ở học đường. Tối về đến nhà, ta bất ngờ thấy Triệu Hành Giản cũng có mặt.

Mới mấy hôm không gặp mà hắn đã gầy đi thấy rõ, mặc trên người bộ đồng phục học sinh màu lam nhạt của Thái học trông càng thêm tuấn tú, thư sinh, nổi bật hẳn lên.



Ta vui mừng, xách váy chạy vội vào sân.

Hắn đặt chén trà xuống, cười trêu:

“Chạy từ quê lên kinh thành, ngươi vẫn như con khỉ vậy.”

“Ngươi nói ai là khỉ hả?”

“Tự nhiên là ngươi.”

“Ngươi!” – Ta giận dữ, quay sang mẫu thân hét:

“Mau đuổi hắn ra ngoài cho con!”



Phụ mẫu chỉ mỉm cười nhìn nhau, rồi hỏi hắn muốn ăn gì buổi tối, đoạn rời khỏi.

Trong sân chỉ còn hai chúng ta, Triệu Hành Giản chắp tay sau lưng, bất ngờ tiến sát đến gần ta:

“Ngươi gầy hơn rồi, trông càng giống khỉ con hơn nữa.”



Ta hơi ngẩng cằm, hờn dỗi chẳng thèm để ý. Không ngờ hắn chìa ra một thứ ngay trước mặt ta, miệng cười ranh mãnh:

“Khó khăn lắm mới tìm được, không lấy à?”



Ta liếc nhìn, là một cuốn sách cũ kỹ ố vàng, viết về truyền thuyết thần thoại! Được rồi, ta tha thứ cho hắn! Dù trong lòng mừng rỡ, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, vươn tay định lấy thì hắn lại giơ cao lên.

“Không thích thì ta mang tặng người khác vậy.”



Hắn cao hơn ta cả cái đầu, lại còn giơ cao như vậy, ta nhón chân cũng không với tới, đành cắn răng nặn ra nụ cười:

“Muội muốn. Cảm ơn sư huynh!”



Triệu Hành Giản lúc này mới từ từ đặt sách vào tay ta. Ta nhanh như chớp, chụp lấy cuốn sách,

Rồi dẫm mạnh lên chân hắn một phát, quay người chạy vù như gió.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com