Trầm Hương Tựa Cố Nhân

Chương 10



13.

Mẫu thân còn đang do dự. Tạ Thính Trúc hiển nhiên đã được thị vệ bẩm báo rằng ta có chút hiểu biết về y lý.

Nghe vậy, chàng hỏi ta có chắc chắn không. Ta khó khăn gật đầu, đích thân chỉ đích danh bà đỡ kia đứng bên cạnh hỗ trợ, chỉ dẫn ta từng bước.

Mẫu thân ta vốn thương người, thấy sản phụ đau đớn tột cùng, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



Tạ Thính Trúc lập tức sai người mang toàn bộ dụng cụ cần thiết đến cho ta.

Rõ ràng chàng chỉ là khách đi đường, vậy mà hai người chèo thuyền của hai thuyền lại nghe chàng răm rắp, không một chút nghi ngờ.



Đây là lần đầu tiên ta đỡ đẻ. Tuy từng đọc nhiều sách, cũng đã xin chỉ dạy từ những bà đỡ giàu kinh nghiệm, nhưng rốt cuộc cũng là lý thuyết suông, chưa từng thực hành. Ta vừa làm vừa lắng nghe chỉ dẫn của bà đỡ, vừa cố gắng nhớ lại mọi điều đã học. Không rõ thời gian trôi bao lâu, toàn thân ta ướt đẫm mồ hôi.



Nhưng ...

Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên phá tan màn đêm. Sản phụ mẹ tròn con vuông. Gia đình họ quỳ gối cảm tạ ta liên hồi.

Mẫu thân vội vã bước đến, cẩn thận lau m.á.u dính trên tay ta, đôi mắt hoe đỏ lấp lánh lệ:

“A Tư của ta, giờ đã là cô nương biết tự mình gánh vác rồi.”

Trong lòng ta có phần ngẩn ngơ, nhưng nhiều hơn là vui mừng. Không còn mệt mỏi gì nữa, ta tiếp tục phụ giúp băng bó cho những người bị thương khác.



Bầu trời đã chuyển sang sắc xám mờ, sắp sáng rồi. Đa số vết thương đã xử lý xong, khi ta đứng dậy, đầu óc choáng váng một chút. Thị vệ Yến Song của Tạ Thính Trúc vội đỡ nhẹ lấy ta. Còn Tạ Thính Trúc thì suốt đêm không ngủ, vừa lo thẩm vấn bọn cướp nước, vừa xử lý mọi việc lớn nhỏ.



“Cô nương gan dạ quyết đoán, lại có học vấn.

Tân chính mới ban hành, nếu cô đỗ đạt làm quan,

Ắt sẽ là tấm gương cho biết bao nữ tử khác noi theo.

Vậy nên Thái học, thật sự không muốn đi sao?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta lúc ấy đầu óc choáng váng, không kịp đáp lời. Chàng không ép, chỉ lấy từ tay áo ra một phong thư, đưa cho ta, rồi dẫn người rời đi bằng thuyền nhỏ.

Trước khi đi, còn để lại sáu thị vệ ở lại bảo vệ chúng ta.

Khu vực này không thuộc địa phận thôn Thanh Thủy, chuyện cướp nước phải báo lên quan phủ nơi đây. Có thể chàng sẽ còn phải phối hợp tiêu trừ bọn cướp nữa. Ta biết mà, việc của Tạ đại nhân, chưa từng là ít.



Khi mở phong thư ra xem, hóa ra là thư tiến cử. Ta vốn là người chẳng cầu gì nhiều, chỉ mong sống bình yên.



Ở Phương gia, ta giấu tài giả ngốc, cố gắng sống sót đến năm mười sáu tuổi.

Mười sáu tuổi gả cho Tạ Thính Trúc, tuy không có hoa lệ yêu đương, nhưng cả Tạ gia vẫn luôn tôn trọng ta.



Ba năm ấy, thực lòng mà nói, là những tháng ngày an ổn nhất đời ta. Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha.



Sau này thành Lý Tư, ta mới được sống đúng với mình. Nhưng con người ấy mà, một khi đã được sống là chính mình, lại bắt đầu có tham vọng, có khát vọng.

Có lẽ những khát vọng ấy ta đã ấp ủ từ lâu, chỉ là khi đó vì tự ti và nhạy cảm nên không dám giành lấy.



Nếu có thể vào Thái học để học hành đàng hoàng thì còn gì tuyệt hơn?

Nếu thật sự có thể đỗ đạt làm quan, kẻ ta cứu sẽ không chỉ là một sản phụ, mà là nhiều người hơn, là biết bao nữ tử khổ đau hơn nữa.



Ta muốn đi.

Ta thật lòng mong muốn.

Con đường của nữ tử gian truân, nhưng ta nguyện từng bước một mà tiến về phía trước.



Mặt trời dần lên, nhô ra khỏi tầng mây.

Ánh sáng vàng rực chiếu khắp cõi nhân gian.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com