Ngay cả hỉ nương cũng rất biết điều, thay hắn vén khăn voan cho ta, lại còn tự tay rót một chén rượu giao bôi.
“Ưm, ta không uống! Thả ta ra! Khục!”
Ấy vậy mà chén rượu đã thuận lợi trôi vào bụng.
Thấy hai chúng ta đã cạn chén, hỉ nương vái một lạy, nháy mắt với ta một cái, rồi nhẹ nhàng lui ra.
Ta hình như nghe phong thanh, trong rượu kia đã hạ dược.
Là thứ dược chuyên khiến nam tử sinh lòng mong mỏi muốn có con nối dõi.
Ôi, thật là làm khó cho Hứa Thất lang rồi.
Chờ đến khi người trong phòng lui hết, chỉ còn lại ta và tân lang đối diện nhìn nhau.
Lúc này, ta mới lần đầu tiên thấy rõ dung mạo phu quân ta.
Hứa Thất lang độ chừng ngoài đôi mươi, vóc người thanh mảnh, dung mạo tú lệ, đôi mắt phượng hơi xếch, khí chất phong lưu cao quý.
Có lẽ bởi đã uống phải chén rượu có pha dược, đôi mắt hắn hơi m.ô.n.g lung, hai gò má ửng đỏ.
Tất nhiên, cũng có thể chỉ đơn giản là tức giận đến vậy.
Hai chúng ta bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Thất lang quan sát ta chốc lát, rồi lúng túng dời ánh mắt đi nơi khác.
Ta chớp chớp mắt, trong lòng tự hỏi: đây là ý tứ gì?
Ta đâu có xấu xí.
Mẫu thân từng nói, tuy ta chưa đến mức khuynh quốc khuynh thành, khiến cá chim sa cá lặn, hoa thẹn nguyệt nhường, nhưng cũng tuyệt đối xứng đáng gọi là mỹ nhân.
Chính vì ta có dung sắc đoan trang, lại dễ sinh dưỡng, nên Hứa phu nhân mới chọn ta vào cửa.
Một lúc sau, Hứa Thất lang mới thấp giọng nói: “Ta... ta sẽ không cùng nàng chung sống. Khuyên nàng sớm mai hãy hồi môn, số sính lễ kia cứ xem như bồi thường. Nếu nàng thấy chưa đủ, ta sẽ thêm bạc lụa cho nàng.”
Ôi chao, tới nước này rồi, còn muốn giãy giụa.
Ta uể oải vươn vai, nhẹ giọng hỏi: “Cớ sao nhà chàng chẳng ai đến náo động phòng? Khi huynh tỷ ta thành thân, đông vui náo nhiệt lắm kia.”
Nhất là đại tỷ ta, gả vào nhà võ tướng, tiếng cười vang tận trời.
“Chẳng lẽ nhà tể tướng lại cấm cả chuyện náo động phòng?” Ta tò mò hỏi.
Hứa Thất lang mặt đỏ ửng, ấp úng đáp: “Nàng... nàng chỉ để tâm mấy chuyện nhảm nhí đó thôi sao? Ta bảo nàng về nhà, nàng có nghe hay không!”
Ta chẳng để ý, thong thả tháo lớp hỉ phục cùng mũ phượng trên người.
Mấy thứ này vừa nặng vừa vướng, ta mang suốt một ngày, toàn thân rã rời.
Hứa Thất lang đỏ mặt như máu: “Nàng, nàng, nàng... nàng cởi y phục làm gì... Ta nói cho nàng hay, cho dù nàng có ép ta, ta cũng quyết không thuận theo đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“……”
5
Ta dở khóc dở cười, nói: “Chàng đang nghĩ gì vậy? Ta chỉ là mệt quá, nên cởi lớp áo ngoài mà thôi!”
Nói rồi, ta thảnh thơi bước tới bàn.
Trên bàn bày bốn món điểm tâm tinh xảo, món nào trông cũng ngon lành.
Ta chọn một miếng bánh hạch đào, vừa ăn vừa hỏi: “Ta hơi đói, chàng có đói không?”
Trước lúc xuất giá, ta chỉ ăn tạm chút mì, giờ đã đói tới mức n.g.ự.c dán vào lưng rồi.
Hứa Thất lang phẫn nộ lắc đầu: “Ta không đói!”
Nhưng nhìn thần sắc hắn, e rằng cũng đã nhịn cả một ngày.
Ta ăn liền hai miếng, khi đã lưng lửng bụng, liền gắp một miếng khác, nhét vào miệng hắn.
“Ăn đi, ăn đi, đói bụng khó chịu lắm.”
Vừa nãy thấy ta ăn ngon lành, chắc hẳn hắn cũng thèm được ăn lắm rồi, nên giờ ta đút, hắn cũng chẳng nhổ ra, chỉ lặng lẽ nhai vài cái rồi nuốt xuống.
Ăn uống xong xuôi, tinh thần ta cũng phấn chấn hơn nhiều.
“Thật ra, chàng đúng là nghĩ quẩn,” ta bình thản nhận xét.
Hứa Thất lang tuy làm bộ chẳng thèm để ý, nhưng vẫn nhịn không được phản bác: “Nàng thì hiểu gì!”
Ta đáp: “Đạo lý đơn giản thế, cớ gì ta không hiểu! Hứa phu nhân, không, mẫu thân ta từng dạy, chỉ cần lưu lại huyết mạch cho nhà họ Hứa, sau này chàng muốn tự do thế nào cũng được, sao chàng chẳng chịu thuận theo? Bất hiếu có ba điều, vô hậu là tội lớn nhất đó!”
Hứa Thất lang chau mày, bất mãn nói: “Nàng, nữ nhân này... Nếu ta cùng nàng... Thế rồi sau này ta rời đi, các người, quả phụ cô nhi, sẽ ra sao? Ta muốn tu tiên để cứu nhân độ thế, đâu phải để tạo nghiệp chướng!”
“Vì tư lợi bản thân mà hại đời một nữ tử, ta tuyệt đối không làm loại chuyện đó!”
Ừm, vậy cũng coi như hắn còn có chút lương tâm.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ta đã đáp ứng hôn sự, tự nhiên không bận tâm chuyện ngày sau chàng không ở bên ta. Ta còn chẳng sợ, chàng sợ cái gì?”
Hứa Thất lang ngẩn ngơ nhìn ta: “Nàng... nàng vì tham vinh hoa phú quý mà bất chấp tất cả ư? Hay là, nàng chỉ định lừa gạt ta lúc này, về sau lại giở trò khóc lóc, ăn vạ, treo cổ?”
Ta: “...”
Trầm mặc chốc lát, ta hỏi: “Chàng từng bị nhiều nữ nhân lừa gạt sao?”
“Con người với nhau, cớ sao ngay cả chút tín nhiệm cơ bản cũng chẳng còn?
Ta nói: “Ta từ trước đến nay, tâm ý sao ngoài mặt vậy. Đã chấp thuận, tức là có thể tiếp nhận.”
Thấy hắn vẫn chưa hết ngờ vực, ta khẽ chớp mắt cười nói: “Chàng không hiểu đâu, để ta kể cho nghe. Nhà ta có tám anh chị em, từ nhỏ ta đã cùng bốn tỷ muội ngủ chung một phòng.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Không còn cách nào khác, phụ thân ta bổng lộc ít ỏi, ruộng vườn chẳng nhiều, không đủ tiền mua đại trạch rộng rãi.