Tống Lưu Tiên

Chương 1: 1



Tể tướng phủ, Thất lang nhà họ Hứa chẳng muốn nói đến chuyện hôn nhân, chỉ một lòng tu tiên.

 

Hứa phu nhân vì muốn lưu lại huyết mạch, bèn tuyển ta, nữ nhi của một tiểu quan thất phẩm, đưa vào cửa.

 

“Nếu con chịu sinh cho ta một đứa cháu, sau này mặc sức con dạo bước tiên môn!”

 

Một năm sau, trưởng tử cùng trưởng nữ chào đời.

 

Hai năm sau, thứ tử nối gót ra đời.

 

Ba năm sau, một đôi song nữ cũng oa oa cất tiếng khóc chào thế gian.

 

Hứa phu nhân ôm một đứa trong lòng, hai đứa leo lên cổ, một đứa nữa đeo bên đùi.

 

Bà thỏa mãn song cũng đượm vẻ mệt nhoài, quay đầu nhìn Hứa Thất lang đang cẩn thận vẽ mày cho ta.

 

“Con chẳng phải muốn thành tiên sao? Còn không mau đi đi?”

 

“Trong nhà sắp chẳng còn chỗ mà ở nữa rồi!

 

01

 

Ta tên Tống Lưu Tiên, là nữ nhi của một tiểu quan thất phẩm.

 

Tuy phụ thân ta chức quan không cao, năng lực chẳng nổi bật, song nhà ta có tới tám huynh đệ tỷ muội, một nhà sum vầy, náo nhiệt mà vui vẻ.

 

Mẫu thân ta là người nổi danh xa gần, ai ai cũng kính xưng là “toàn phúc nhân”. Bà có cha mẹ, có huynh đệ tỷ muội, có phu quân, lại có đủ con trai con gái.

 

Hễ trong nhà có ai muốn thành thân, đều mời mẫu thân ta đến trải giường cưới, coi như cầu điềm lành.

 

Bởi cớ ấy, đại tỷ cùng nhị tỷ của ta đều gả được mối nhân duyên tốt đẹp.

 

Đại tỷ gả cho trưởng tử của một võ quan ngũ phẩm, nhị tỷ thì xuất giá về làm dâu út của Hồng Lô Tự khanh tứ phẩm.

 

Sau hôn sự, gia đình yên ấm, con cháu đông đúc, thịnh vượng khang ninh.

 

Đến khi ta cập kê, mẫu thân ta tự nhủ, dù có ưu ái nhường nào, cùng lắm cũng chỉ có thể gả vào nhà quan tam phẩm mà thôi.

 

Nào ngờ, người đến cầu thân, lại chính là phủ Tể tướng!

 

2

 

Khi tiếp nhận canh thiếp của công tử nhà họ Hứa, mẫu thân ta chau mày thở dài, buồn bã không thôi.

 

“Nghe nói Hứa gia Thất lang không màng hôn phối, chỉ một lòng tu tiên. Những tiểu thư thế gia quyền quý tất nhiên chẳng nguyện gả tới. Hứa phu nhân muốn cưới con, chắc là vì con dễ sinh nở, định nhờ con lưu lại huyết mạch cho con trai bà ấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẫu thân ta nặng nề vỗ đùi thở than: “Chẳng phải sẽ phải thủ tiết như quả phụ sao?”

 

Phụ thân ta quan chức thấp kém, mẫu thân cũng không dám đắc tội với Hứa phu nhân.

 

Đại tỷ, nhị tỷ đều đã gả vào nhà làm quan, nếu để lộ chuyện này, chỉ e cũng liên lụy đến thanh danh của các tỷ.

 

Nhị ca, tam ca ta cũng đang lo chuyện hôn nhân, lỡ có điều chi bất ổn, tất sẽ ảnh hưởng không nhỏ.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Thế nhưng, nếu đáp ứng mối hôn sự này, mẫu thân lại sợ ta sau này phải chịu khổ.

 

Ta chỉ lấy làm lạ, hỏi rằng: “Hứa Thất lang? Bên nhà đó có đến bảy người con trai, sao còn bận lòng chuyện nối dõi?”

 

Hứa phu nhân hẳn là nên có đầy con cháu quây quần mới phải.

 

Mẫu thân bất đắc dĩ lắc đầu đáp: “Thất lang là thứ bảy trong thứ tự toàn tộc, chỉ riêng Hứa phu nhân là có độc nhất một đứa con trai! Nghe đâu năm xưa để cầu được hắn, bà đã lên tận Quan Âm tự trên núi Miểu Phong, dập đầu mấy trăm cái đó!”

 

Thì ra là vậy.

 

Ta bước tới, nhẹ nhàng xoa lưng mẫu thân, dịu giọng nói: “Nương, người chớ phiền lòng, xét kỹ thì đây cũng là chuyện tốt.”

 

“Nếu con có thể sinh cho Hứa Thất lang con trai hay con gái, tất nhiên nhà họ Hứa sẽ luôn dành cho con một chỗ đứng. Ở chốn cao môn vọng tộc, mặc lụa là gấm vóc, ăn sơn hào hải vị, sao có thể coi là chịu khổ?”

 

Ta lại nói tiếp: “Nếu Hứa Thất lang quả thực theo đuổi chuyện thần tiên gì đó, nhà họ Hứa ắt sẽ mang lòng áy náy với con, chẳng những không bạc đãi, mà còn sẽ nâng đỡ cả nhà ta.”

 

Phụ thân, huynh trưởng, thậm chí các tỷ phu cũng có thể nhờ thế mà được thơm lây, há lại chẳng phải là chuyện đáng vui mừng?

 

Huống chi, mẫu thân ta vốn đã nổi danh dễ sinh dưỡng, ta đây hẳn cũng chẳng khác gì!

 

Mẫu thân đỏ hoe vành mắt, ôm chầm lấy ta mà nghẹn ngào: “Lưu Tiên, con thật quá đỗi hiểu chuyện rồi.”

 

3

 

Cứ như vậy, hai nhà trao đổi canh thiếp, hoàn tất sính lễ.

 

Hứa phu nhân hành sự rộng rãi, chẳng vì gia thế ta thấp kém mà khinh thường, lễ vật đưa sang đều là hạng nhất, ngay cả đôi nhạn lớn cũng là nhạn sống, vỗ cánh phành phạch, sức lực bừng bừng.

 

Đến ngày bái đường thành thân, Hứa phủ giăng đèn kết hoa, mời khắp thân bằng cố hữu, tiệc cưới linh đình, long trọng phi thường.

 

Cũng phải thôi, độc đinh của cả nhà kết hôn, đâu thể sơ suất.

 

Đến đêm, giờ lành động phòng, Hứa công tử lại bị trói như đòn bánh chưng, bị đẩy mạnh vào phòng.

 

“Thả ta ra! Đám chó nô tài các ngươi, mau thả ta ra!”

 

“Ta đã nói rồi, ta không thành thân! Ta không thành thân! Đứa nào dám đẩy ta, nhớ mặt ta đó!”

 

Đám hạ nhân đều cúi đầu rũ mắt, vờ như chẳng nghe thấy lời mắng chửi của Hứa công tử.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com