“Trang Trường Minh, già đến mức xương cốt rệu rã rồi, còn dám đến cướp ngục?”
“Nói nhảm ít thôi, mau ra ngoài!”
Trang Trường Minh tìm được Trường Minh Thương, ném cho ta:
“Ngựa và bạc ta đều chuẩn bị sẵn rồi, ngươi đi về phía Nam.”
“Vậy còn ngươi?”
Ta chặn nàng lại:
“Ngươi không đi, chẳng lẽ định một mình vào cung cứu giá?”
Trang Trường Minh nhíu mày:
“Như Ý và Minh Nguyệt đều đang trong cung, ta phải đi cứu bọn họ.”
Cứu tôn nữ ư?
Việc ấy — ta quá đỗi quen thuộc rồi.
“Đi thôi, ta theo ngươi xông vào hoàng cung.”
“Ngươi!... Ê, Trang Thiệu Hoa, ngươi đợi ta với!”
Chưa để Trang Trường Minh nói dứt lời, ta đã sớm lên ngựa, phi thẳng về phía cung môn.
Những cách thức cứu Gia Nghi trước kia, thực ra đều là nàng truyền dạy cho ta, mà nàng lại chỉ yêu cầu ta đến uống chén rượu hỉ của Hứa Như Ý, rõ ràng là muốn ta nợ nàng một ân tình to lớn.
Nay Bạch Minh Nguyệt và Hứa Như Ý đều đang bị giam trong cung, ta đúng lúc này cứu họ ra, cũng coi như hoàn trả ân tình ấy.
Bằng không, dù có chết, trong lòng ta cũng khó an.
Chỉ có điều phải nói — số bạc nàng chuẩn bị cho ta thật quá nặng, ta phi ngựa trước bao lâu mà vẫn bị nàng đuổi kịp.
29
Trong cung một mảnh yên tĩnh, thoạt nhìn như chẳng có chuyện gì xảy ra, duy chỉ có cấm quân canh phòng nghiêm ngặt ba tầng trong, ba tầng ngoài, tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào.
Một vị mệnh phụ sốt ruột khóc lóc đòi vào cung tìm phu quân, bị thống lĩnh cấm vệ quân — Vệ Thiên Sơn — vung đao c.h.é.m c.h.ế.t ngay tại chỗ.
“Ta xem còn kẻ nào dám xông vào hoàng cung nữa không!”
Vệ Thiên Sơn dám công khai sát hại mệnh phụ trước cửa cung, hiển nhiên tình thế trong cung lúc này thật sự không ổn.
Ta và Trang Trường Minh nhìn nhau một cái, không nói một lời, liền vung thương, xông thẳng về phía Vệ Thiên Sơn!
Nàng công từ thượng, ta đánh từ hạ.
Đang lúc chiến ý sục sôi, m.á.u nóng cuồn cuộn, Hứa Như Ý cùng thị nữ bên người Quý phi đồng loạt bước ra, động tĩnh hoàn toàn không bị hạn chế, mà Vệ Thiên Sơn đối với nàng lại vô cùng cung kính.
Hiển nhiên — Hứa Như Ý cũng là một trong những kẻ tham dự mưu đồ ép cung.
“Tổ mẫu, người tới rồi, mời vào cung ngồi một lát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trang Trường Minh sững người hồi lâu, rốt cuộc dưới tiếng “tổ mẫu” lặp đi lặp lại của Hứa Như Ý, nàng thu thương, cam tâm tình nguyện bước về phía phản tặc.
“Trang Trường Minh! Ngươi quay lại cho ta!”
Mặc cho ta gào lên mắng mỏ, Trang Trường Minh dường như trúng tà, chẳng hề quay đầu lại, chỉ vì ta mà khẩn cầu với Hứa Như Ý:
“Như Ý, hãy tha cho muội ta.”
Hứa Như Ý khẽ cười:
“Chỉ cần Hách lão thái quân chịu ủng hộ tân đế, sẽ không ai dám động đến bà, Hách Thiên Bồi và Hách Viễn cũng sẽ có tiền đồ rộng mở.”
“Phì! Muốn ta làm cái tên cầu vinh bán chủ như bọn ngươi ư? Đừng có mơ giữa ban ngày!”
Ta giơ Trường Minh Thương, chỉ thẳng vào Trang Trường Minh:
“Ta không có người tỷ tỷ như ngươi!”
Trang Trường Minh không đáp lời, Hứa Như Ý liền khoác tay nàng, cùng nhau biến mất nơi cung đạo sâu hun hút.
Vệ Thiên Sơn vừa bại dưới tay ta, nay thấy chỉ còn một mình ta, liền muốn gỡ gạc danh dự, vung đao lao tới.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta đang nổi giận, cũng muốn trút hết tức giận ra, nào ngờ — đúng lúc ấy, dược lực của Tỏa Mệnh Đan vừa hết.
30
Ta run rẩy giơ lên Trường Minh Thương, trước mắt mơ hồ một mảnh, bàn chân như đổ chì, chẳng thể cất bước.
Chớp mắt sau, đại đao của Vệ Thiên Sơn c.h.é.m trúng tiểu thủ ta, đến cả cây thương cũng không thể nâng lên nữa.
【Lão thái quân, người làm sao vậy!】
【Hôm nay là ngày thứ bảy, lão thái quân không chống đỡ nổi nữa rồi…】
【Hu hu hu, xin đừng c.h.ế.t mà, Gia Nghi đã thoát khỏi cốt truyện, vì sao lão thái quân vẫn phải c.h.ế.t chứ…】
Thấy hai chữ “Gia Nghi”, thần trí ta bỗng sáng tỏ phần nào, né được một kích trí mạng từ Vệ Thiên Sơn.
Tựa như dòng chữ cũng nhận ra điều ấy, liền gắng sức báo cho ta hành tung của Gia Nghi.
【Lão thái quân, người cố lên! Gia Nghi nàng đã tới Thiên Thủy Câu rồi!】
Thiên Thủy Câu?
Mắt ta bỗng sáng rõ, một tay siết chặt thương, c.h.é.m rách giáp trụ của Vệ Thiên Sơn.
【Giờ này Gia Nghi đang cùng Bạch Minh Nguyệt chạy trốn được rồi, Bạch Minh Nguyệt hình như muốn đưa Gia Nghi vượt Thiên Thủy Câu.】
Tim ta chợt đập mạnh một hồi, chân như có lại khí lực, ta thoắt vung thương đánh lạc hướng, rồi đ.â.m trúng vai trái Vệ Thiên Sơn.
【Khoan đã! Thẩm Trường Uyên cũng có mặt! Hắn dường như… muốn Gia Nghi theo hắn đi…】
Thẩm Trường Uyên!?
Một luồng huyết khí xộc thẳng lên thiên linh cái, ta liền dốc hết khí lực cuối cùng, một thương đ.â.m c.h.ế.t Vệ Thiên Sơn.
Gia Nghi… liệu con bé có theo Thẩm Trường Uyên mà đi chăng?