Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn

Chương 12



26

 

Ngày thứ sáu — rốt cuộc cũng đến lúc quyết chiến. 

 

Ta mời Thẩm Trường Uyên nhập phủ thương nghị đại sự, hắn không mảy may nghi ngờ, liền đến ngay. 

 

Ước chừng một nén hương, Thẩm Thù Dục — sớm đã chực sẵn bên ngoài Hách phủ, liền dẫn người xông vào. 

 

Khi ấy, chỉ có một mình ta ở tiền sảnh. 

 

Thẩm Thù Dục giận dữ hét lớn: 

 

“Thẩm Trường Uyên đâu? Có phải hắn đang ở trong phòng Gia Nghi không?!” 

 

“Dục Vương, bệ hạ đã chuẩn hòa ly giữa ngài và Gia Nghi, ai ở trong phòng Gia Nghi — cũng chẳng còn can hệ gì đến ngài.” 

 

“Hách lão thái quân, người cứ liên tiếp đối nghịch với bản vương, chẳng lẽ đã sống quá lâu nên chán sống rồi sao?” 

 

Ta mỉm cười: 

 

“Sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên. Chuyện tình cảm cũng vậy. Nay Vương gia và Gia Nghi duyên phận đã cạn, hà tất phải khăng khăng cố chấp không buông?” 

 

“Ai nói bản vương và Vương phi đã hết duyên?” 

 

Ánh mắt Thẩm Thù Dục lạnh băng, hắn vung tay, lập tức có mấy chục phủ binh vây quanh lấy ta. 

 

“Hách lão thái quân mưu hại bản vương, các ngươi g.i.ế.c bà ta, bản vương đảm bảo các ngươi vô tội. Ai mang thủ cấp của bà ta đến, thưởng nghìn lượng hoàng kim!” 

 

【Xong rồi! Lão Lục không có mặt, Gia Nghi cũng không có mặt, lão thái quân đơn thân độc mã thì sao địch nổi tên điên Thẩm Thù Dục?!】 

 

【Chẳng lẽ lão thái quân định dùng cái c.h.ế.t để kéo Thẩm Thù Dục xuống? Nhưng hắn là con trai Hoàng hậu, dễ gì lật đổ hắn?】 

 

【Cứu mạng! Thẩm Trường Uyên đâu rồi? Ai tới cứu lão thái quân đây?!】 

 

Dòng chữ kia lúc thì thông minh, lúc lại ngu ngốc. 

 

Chẳng lẽ chúng không biết — ta xưa nay chưa từng đánh một trận không nắm chắc phần thắng hay sao?! 

 

Người c.h.ế.t ở Hách gia hôm nay — chỉ có thể là Thẩm Thù Dục!

 

27

 

Ta ấn xuống cơ quan, cửa lớn tiền sảnh lập tức đóng sầm lại, vô số mũi tên giấu kín trong trần nhà phóng thẳng về phía Thẩm Thù Dục và đám phủ binh. 

 

“Vương gia, là cạm bẫy!” 

 

Chỉ trong chớp mắt, hơn nửa binh lính thương vong, số còn lại kinh hãi lui về phía sau Thẩm Thù Dục, sợ rằng trong sảnh còn có cơ quan khác. 

 

“Hách lão thái quân, nếu bản vương xảy ra chuyện gì, mẫu hậu sẽ không tha cho ngươi và Hách gia, kể cả Hách Gia Nghi, cũng khó giữ được tính mạng!” 

 

Thẩm Thù Dục đã đến bước đường cùng, vậy mà vẫn chẳng nhìn thấu cục diện. 

 

Ta cũng lười phí lời cùng hắn. 

 

Thừa lúc dược lực của Tỏa Mệnh Đan còn sót lại, ta cầm Trường Minh Thương, đích thân g.i.ế.c sạch đám phủ binh của hắn. 

 

Sau cùng mười thương, ta đ.â.m vào bụng hắn mười lỗ máu. 

 

“Đây là những gì ngươi nợ Gia Nghi, lão thân chỉ thu thêm chút lãi.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thẩm Thù Dục trừng lớn đôi mắt, oán độc như muốn nuốt sống ta. 

 

Nhưng kẻ đã chết, thì nuốt được ai? 

 

Ta đẩy t.h.i t.h.ể hắn ra, xoay người bước vào gian phòng bên. 

 

Lôi Thẩm Trường Uyên đang hôn mê ra sân, nhét đống ruột của Thẩm Thù Dục vào tay hắn, sau đó châm lửa đốt đống dầu đèn đã rưới sẵn bốn phía tiền sảnh. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Hỏa táng — chính là ý nghĩa ấy, phải chăng? 

 

Dòng chữ hiện trên màn hình toàn là ký hiệu 【?】 

 

【Không thể nào… lão thái quân g.i.ế.c thẳng Thẩm Thù Dục rồi á?!】

 

【Ngươi không nhìn lầm đâu, bà ấy chẳng những g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Thù Dục mà còn đổ tội cho Thẩm Trường Uyên...】 

 

【Thẩm Thù Dục là nam chính mà! Hắn thật sự c.h.ế.t rồi sao? “Hỏa táng trường” đâu phải là theo nghĩa đen như vậy a!】 

 

【Lão thái quân có lỗi gì đâu chứ, bà ấy chỉ không hiểu “truy thê”, chẳng lẽ lại không hiểu “hỏa táng” sao?】 

 

Phải đấy, ta có tội gì? 

 

Gia Nghi là nữ chính, nữ chính có thể chết, cớ sao nam chính lại không thể? 

 

【Oh… Thẩm Thù Dục c.h.ế.t thật thảm, nhưng sao ta lại thấy hả dạ thế này...】 

 

【Nam chính ngược nữ thì nên có kết cục như thế, truy thê làm gì, hỏa táng luôn chẳng phải gọn gàng hơn sao?】 

 

【Lão thái quân, người là thần tượng trong lòng ta!】 

 

Thấy dòng chữ tràn ngập lời tán dương dành cho ta, lại thêm Thẩm Thù Dục đã chết, mà Thẩm Trường Uyên nhất thời cũng khó mà rửa sạch hiềm nghi, tâm tình ta vô cùng sảng khoái. 

 

Cười mãi, cười đến nỗi phun ra một ngụm m.á.u tươi. 

 

Phải rồi… đã là ngày thứ sáu. 

 

Ta… chỉ còn lại một ngày cuối để sống.

 

28

 

Ta bị áp giải vào đại lao của Hình bộ, vốn nghĩ rằng chỉ cần ngồi đợi c.h.ế.t là xong, nào ngờ đêm đến, trong cung xảy ra đại biến. 

 

Từ miệng ngục tốt, lượm lặt được vài lời rời rạc, ta đoán chừng có người nhân cái c.h.ế.t của Dục Vương mà mưu nghịch. 

 

Nhưng kẻ tạo phản là ai thì chưa rõ. 

 

Hoàng hậu vừa mất con, chỉ e không đến nỗi vọng động, Thẩm Trường Uyên cũng như ta, bị giam trong ngục, vậy thì cũng khó mà là hắn. 

 

Vậy chỉ còn lại Quý phi. 

 

Ta nheo mắt lại — Bạch Minh Nguyệt và Hứa Như Ý đều là em dâu của Quý phi, nếu quả thật là Quý phi mưu phản, thì Trang Trường Minh liệu có... 

 

Còn đang nghĩ ngợi, thì trong lao vang lên tiếng giao đấu. 

 

Tỷ tỷ ta, người vẫn luôn yểu điệu làm bộ năm nào, nay lại tay cầm trường thương tua đỏ, oai hùng phá cửa ngục mà vào. 

 

Đám ngục tốt thấy chỉ là một bà lão, khinh thường vung đao xông tới, lập tức bị Trang Trường Minh điểm ngã bằng hai thương. 

 

Thân pháp kia, cốt cách kia — so với ta cũng chẳng kém là bao. 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com