Nhan Khả làm việc rất nhanh, bên căn cứ Thủ đô cũng hồi âm sớm.
Tối đó, căn cứ Thủ đô báo sẽ xử lý nghiêm, không dung túng, dù là dị năng giả cấp cao cũng không được coi thường sinh mạng của hàng chục vạn người.
Vừa hay mấy hôm trước căn cứ Thủ đô có gửi thư nói có việc quan trọng muốn bàn, tôi tiện thể áp giải Giang Kiến Xuyên và đồng bọn đi luôn.
Giang Kiến Xuyên vẫn giãy giụa:
"Chúng tôi là dị năng giả cấp cao! Căn cứ Thủ đô không thể g.i.ế.c chúng tôi được! Chỉ có chúng tôi sống thì loài người mới có lợi!"
Nhan Khả tát thẳng mặt anh ta:
"Anh đóng góp được gì cho loài người? Một trưởng căn cứ bỏ rơi dân chúng thì đóng góp được gì? Bên căn cứ Thủ đô điều tra ra rồi, lúc ở căn cứ Vọng Xuyên, các người ức h.i.ế.p dân đủ kiểu. Giữ lại làm gì? Đánh nhau với zombie thì chạy nhanh hơn ai hết!"
Nói xong, Nhan Khả nhổ toẹt:
"Căn cứ Vọng Xuyên cái gì! Mặt anh dày dữ vậy! Lấy tên mình đặt cho căn cứ! Đã đặt tên rồi thì phải có trách nhiệm với dân chứ!"
"Khả Khả."
Nhan Khả dạ một tiếng, ấm ức lùi sau lưng tôi.
Giang Kiến Xuyên và đám người vẫn tiếp tục:
"Dựa vào cái gì mà tôi phải c.h.ế.t vì đám dân đen này chứ?"
"Đúng đó! Trưởng căn cứ thì phải c.h.ế.t vì họ à?"
"Tôi thấy nên để đám dân thường c.h.ế.t hết đi! Mạt thế này vốn là thiên hạ của dị năng giả mà!"
...
"Gạo các người ăn là do dân thường trồng. Thịt các người ăn là do dân thường nuôi. Quần áo các người mặc là do dân thường may. Các người hưởng đặc quyền, hưởng dịch vụ đều là do dân thường cung cấp. Nếu chỉ là dị năng giả bình thường, các người có bảo vệ dân thường hay không, tôi không nói. Đó là quyền của các người. Nhưng các người là trưởng căn cứ, dân chọn các người vì cái gì? Vì các người hứa sẽ bảo vệ họ. Vì lời hứa của các người! Tôi không biết tại sao các người lại có suy nghĩ đó, nhưng các người đáng chết. Tại sao các người lại cấu kết với zombie vương?"
Mặt Giang Kiến Xuyên tái mét, Nhan Khả phía sau tôi cũng kinh ngạc nhìn tôi.
"Các người nghĩ chỉ vì không bảo vệ dân mình mà căn cứ Thủ đô xử tử các người chắc? Là vì các người cấu kết với zombie vương! Không phải người mình thì bụng dạ khó lường, rốt cuộc các người nghĩ cái gì mà đi cấu kết với zombie vương vậy?"
Giang Kiến Xuyên biết hết đường chối cãi, không giãy giụa nữa.
"Cô không hiểu sao? Mạt thế này sẽ không kết thúc đâu! Muốn kết thúc kiểu gì? Cô ra ngoài kia mà xem, con kiến đi ngang qua còn mang virus zombie kìa, phòng thế nào được? Mạt thế không bao giờ kết thúc đâu! Chung sống hòa bình với zombie vương thì có gì mà không tốt? Zombie cũng mệt mỏi rồi!"
Mười năm mạt thế, không ít người có suy nghĩ như Giang Kiến Xuyên.
Mười năm rồi.
Cứ hy vọng rồi lại thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không ít người tìm đến cái chết.
Tôi gọi hệ thống ra: "Đây là nam chính mà cậu nói hả?"
[Thật ra, trong truyện, Giang Kiến Xuyên và zombie vương cũng có hợp tác một thời gian. Sau này mạt thế kết thúc được là vì có người đi theo Giang Kiến Xuyên đồng quy vu tận với zombie vương.]
"Nói tiếp đi."
[Thật ra hợp tác với zombie vương cũng không phải ý tồi. Giang Kiến Xuyên nói đúng, zombie cũng mệt mỏi rồi. Chúng mất đi ý thức nhưng vẫn còn bản năng, không muốn đánh nhau với con người nữa. Giang Kiến Xuyên lợi dụng điều đó, hợp tác với zombie vương. Mỗi tháng chỉ cần cung cấp một ít người cho zombie, là có thể giữ yên ổn cho phần lớn nhân loại.]
Tôi cười khẩy:
"Anh ta dựa vào đâu mà tước đoạt quyền sống của người khác?"
[Tôi chỉ kể lại tình tiết trong truyện thôi. Tôi không đồng tình với hành động của Giang Kiến Xuyên. Nhưng Ký chủ nên suy nghĩ kỹ, nếu Giang Kiến Xuyên chết, cô sẽ không về được nữa đâu.]
"Nghĩ kỹ rồi. Anh ta nhất định phải chết."
Không cần tôi động tay, Nhan Khả đã đ.ấ.m cho mỗi tên một trận nhừ tử, rồi ngồi xổm xuống chân tôi, lẩm bẩm:
"Sao lại có loại người như vậy chứ? Ở căn cứ phía Nam, dù có người cảm thấy mạt thế không kết thúc, cảm thấy vô vọng, họ cũng chỉ tự sát thôi. Thậm chí, để không biến thành zombie, họ còn tự b.ắ.n vào đầu mình. Sao trên đời lại có loại người như anh chứ?"
16
Lần này căn cứ Thủ đô tìm tôi, chủ yếu là vì zombie vương.
Tôi bảo Nhan Khả ra ngoài, nghe chuyên gia trình bày:
"Zombie vương có thể điều khiển mọi loài bị zombie hóa. Nhưng chúng tôi có cách khiến zombie tạm thời không nghe theo nó."
Tôi hiểu: "Vậy là cần người tiêu diệt zombie vương, đúng không?"
"Đúng vậy."
Tôi gật đầu, hỏi tiếp:
"Nếu zombie vương chết, các ông có bao nhiêu phần trăm chắc chắn có thể kết thúc mạt thế?"
"Tám mươi phần trăm. Zombie không thể đảo ngược, chỉ có thể tiêu diệt hoàn toàn. Nhưng động vật và thực vật biến dị thì chúng tôi đã nghiên cứu ra cách khôi phục. Chỉ cần zombie vương còn sống, virus zombie sẽ còn tồn tại."
"Mười năm qua, trải qua vô vàn mất mát, chúng tôi mới tìm ra quy luật này, mới tìm được cách khiến zombie không nghe lệnh zombie vương, mới chế tạo ra thuốc."
Tôi gõ tay xuống bàn: "Zombie vương tương đương dị năng cấp mấy?"
"Cấp 12."
Tôi gật đầu, quyết định:
"Để tôi đi."
Vị chuyên gia đối diện đỏ hoe mắt: "Chỉ huy Lâm, cô có biết đây là đi tìm cái c.h.ế.t không?"