Ngay từ năm đầu tiên của mạt thế, Giang Kiến Xuyên đã thành lập một đội quân. Ban đầu có gần hai mươi người. Đến năm thứ ba, bọn họ xây dựng một căn cứ nhỏ, rồi dần dần phát triển nó thành một căn cứ cỡ trung, gọi là Căn cứ Vọng Xuyên.
Từ năm thứ bảy trở đi, Căn cứ Vọng Xuyên liên tục tiếp nhận những người dân từ các căn cứ lớn bị tan rã, nhanh chóng trở thành một căn cứ lớn. Cũng trong năm đó, Trương Văn, một kẻ trọng sinh, đã đầu quân cho Giang Kiến Xuyên, và cung cấp cho anh ta một lượng lớn vật tư để mở rộng căn cứ.
Vào năm thứ mười của mạt thế, Căn cứ Vọng Xuyên tuyên bố độc lập, đối đầu trực tiếp với Căn cứ Thủ đô. Cùng năm đó, Căn cứ Thủ đô bị zombie tấn công, và cầu cứu Căn cứ Vọng Xuyên. Giang Kiến Xuyên từ chối viện trợ, mà còn ra điều kiện yêu cầu Căn cứ Thủ đô phải giao quyền. Cuối cùng, những người dân còn lại của Căn cứ Thủ đô phải sáp nhập vào Căn cứ Vọng Xuyên. Từ đó, Căn cứ Vọng Xuyên của Giang Kiến Xuyên nghiễm nhiên trở thành căn cứ lớn nhất trong nước.
À, trong số những người đi theo Giang Kiến Xuyên, có vài kẻ trước mạt thế đã từng phạm tội, bị bắt vào tù. Sau khi mạt thế bùng nổ, bọn chúng đã vượt ngục, g.i.ế.c c.h.ế.t những cảnh sát đang cố thủ trong trại giam, và cướp đi vũ khí của họ. Sau đó, chúng được Giang Kiến Xuyên cứu giúp.
Rõ ràng trước mạt thế đều là những kẻ tội ác tày trời, nhưng sau mạt thế, chúng lại chỉ một lòng trung thành với Giang Kiến Xuyên.
Câu chuyện trong tiểu thuyết chỉ xoay quanh mốc thời gian năm thứ mười của mạt thế, khi mà thế giới vẫn chưa được cứu rỗi. Tuy nhiên, trong phần ngoại truyện, tác giả có hé lộ rằng, đến khi Giang Kiến Xuyên về già, virus zombie đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Giang Kiến Xuyên đứng trước bức tượng khổng lồ của mình, và nói một câu:
"Đời tôi xem như cũng đã sống một cách rực rỡ."
Tận thế kết thúc vào năm nào, thì không ai biết.
Dòng điện trừng phạt của hệ thống không ngừng chạy khắp cơ thể tôi, tôi theo bản năng né tránh bàn tay của Nhan Khả:
"Khả Khả, giúp chị liên lạc với Căn cứ Thủ đô. Nói với họ rằng chị có vài người cần giao cho họ xử lý."
"Vâng ạ."
Mạt thế không có chỗ cho trẻ con. Dù mới mười tám tuổi, nhưng Nhan Khả đã có thể gánh vác mọi việc một cách độc lập.
Sau khi Nhan Khả rời đi, tôi lại gọi hệ thống ra, và thẳng thắn chất vấn:
"Nói chuyện một chút đi. Cậu thật sự nghĩ loại người như Giang Kiến Xuyên có thể làm nam chính sao? Vì quyền lực mà bỏ mặc người dân, thờ ơ trước lời cầu cứu của căn cứ bạn. Mười năm mạt thế, anh ta thu nạp đến mấy chục người tình, nhưng khi gặp nguy hiểm, lại sẵn sàng vứt bỏ họ. Loại người như vậy, dựa vào cái gì mà được gọi là nam chính?"
13
Giọng của hệ thống nghe có vẻ hơi đuối lý:
[Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết... Dù sao thì Giang Kiến Xuyên cũng đã thành công rồi, phải không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi cười khẩy:
"Vậy, tại sao Giang Kiến Xuyên lại xuất hiện ở đây?"
[Vì sự tồn tại của ký chủ, cốt truyện đã hoàn toàn bị thay đổi.]
"Ý cậu là?"
[Bắt đầu từ năm thứ bảy của mạt thế, khi cô kế nhiệm vị trí Căn cứ trưởng của Căn cứ phía Nam, cô đã giải cứu Căn cứ phía Nam, Căn cứ phía Bắc, và Căn cứ phía Đông.]
Vào mùa đông năm thứ bảy của mạt thế, Căn cứ phía Bắc đã gửi tín hiệu cầu cứu. Và tôi, đã ngay lập tức lên đường chi viện.
Tôi đi máy bay, không phải để phô trương, mà vì sợ trễ giờ, lỡ căn cứ phía Nam gặp chuyện khi tôi còn đang trên đường cứu viện.
Nhưng khi tôi đến, Trưởng căn cứ phía Bắc đã một mình liều mạng bức phá diệt zombie, tôi chỉ kịp chặn số còn sót lại.
Mùa thu năm thứ tám mạt thế, căn cứ phía Đông cầu cứu. Lúc đó tôi đã đạt dị năng cấp 8, dẫn quân dị năng giả căn cứ phía Đông diệt zombie ngoài thành.
Trận chiến kết thúc, đám dị năng giả thở dốc, nhìn vào trong căn cứ cười nói:
"Vợ tôi mới sinh nhóc con. Để hôm nào mời mọi người chầu rượu mừng làm bữa ra trò."
Mấy người xúm lại trêu:
"Thời buổi này còn dám đẻ hả?"
"Kệ đi. Rồi sẽ có ngày virus zombie biến mất. Tôi sẽ chắn trước mặt nó, cho nó lớn lên bình yên."
"Phải đấy. Trong căn cứ mình cũng khối trẻ con."
"Đợi tụi nó lớn chút nữa là phải lôi ra chiến thôi."
"Ấy, vụ lôi trẻ con ra chiến không phải cậu gân cổ cãi với Trưởng căn cứ đấy à? Nhất quyết không chịu, bảo trẻ con mới mười hai mười ba, để lớn thêm đã."