Tôi Đã Thích Anh Trai Kẻ Thù

Chương 5: Tôi Đã Thích Anh Trai Kẻ Thù



Cả lớp ai nấy hóa thân thành diễn viên kịch:

"Trời ơi, biết thế không vào căn tin gặm bánh bao, hóa ra có bữa sáng miễn phí."

"Ở đâu đấy?"

"Kia kìa, cơm chó của đại tiểu thư nào đó và nhị thiếu gia nào đó."

"Tôi mê, tôi mê thật sự!"

"..."

Tôi giả vờ không hiểu, bình tĩnh bước đến chỗ ngồi.

Thực ra từ xa đã thấy rõ, trên bàn có đặt trà sữa và bánh ngọt.

Nhìn kỹ hơn, còn có một tấm thiệp vẽ que diêm cầm cờ trắng khóc lóc đầu hàng.

Khóe môi tôi bất giác cong lên, vì kỳ thi lần này, xếp hạng toàn khối của tôi đã vượt trước Giản Ngộ bốn bậc.

Và cậu ấy vẫn giữ lời hứa thi đua của chúng tôi: Ai thua phải mời trà sữa.

Lấy lại những gì đã mất, quả nhiên cảm giác ngọt ngào hơn hẳn.

Tối về đến nhà, tôi cầm bảng điểm bước vào thư phòng.

Ba tôi liếc qua một cái, rồi từ ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp quà tinh xảo đưa cho tôi, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt:

"Ba đã ký được hợp đồng với Tập đoàn Tô thị rồi, hôm nay vừa ký xong. Con đừng giận ba nữa, xã hội này, mọi chuyện đều không thoát khỏi lợi ích, tất cả chỉ là những cuộc giao dịch. Đôi khi phải đánh đổi trước mắt, mới có thể thu được tương lai."

Tôi không biểu cảm, xoay người trở về phòng.

Mở hộp quà ra, là một sợi dây chuyền kim cương hồng lấp lánh rực rỡ, rất đẹp, nhưng trong lòng tôi chẳng gợn chút cảm xúc nào.

Ba tôi chẳng hề quan tâm tôi muốn dây chuyền hay thứ gì khác, ông luôn cho rằng tôi tất nhiên phải cúi đầu và thỏa hiệp.

Giống như trước ngày thi, ông cứng rắn ép tôi bỏ cuộc: "Không cần quan tâm đến mấy cuộc thi này làm gì. Sau này ba sẽ sắp xếp cho con tiếp quản công ty. Dù có đỗ trường đó, ba cũng sẽ không cho con học nhạc."

Khi ấy tôi ngây thơ phản bác: "Con có thể giành được học bổng, không cần ba đồng ý. Con không chỉ muốn học piano, còn muốn học bass, học bel canto..."

Mẹ tôi vừa đi ngang qua phòng khách, lập tức chen vào bằng giọng dứt khoát: "Một lòng hai ý thì làm nên trò gì? Con phải hiểu rõ mục tiêu của mình là trở thành nghệ sĩ piano, đừng lãng phí bao nhiêu tâm huyết mẹ đã lên kế hoạch cho con suốt những năm qua."

Khoảnh khắc đó, cơn giận của tôi hoàn toàn mất kiểm soát: "Tại sao? Vì mẹ đã từ bỏ ước mơ của mình, nên con phải thay mẹ hoàn thành nó sao?"

Một cái tát giáng xuống má trái tôi, chấm dứt tất cả những lời phản kháng điên rồ.

Cũng phải thôi, mẹ từng lặp đi lặp lại rằng nếu không phải vì chuyện năm xưa tôi bị lạc, mẹ sẽ không áy náy đến mức mắc chứng lo âu, không thể tiếp tục biểu diễn. Tôi thật sự không nên vô tâm như vậy.

Nghĩ lại, trước đây ba tôi từng phản đối mẹ dạy tôi đàn, sợ tôi sa đà rồi bỏ bê việc học. Nhưng sau khi biết anh em nhà họ Giản cũng học đàn, ông liền thay đổi thái độ, còn sắp xếp cho tôi học cùng thầy với họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Họ cho rằng đã dọn sẵn con đường tốt nhất cho tôi, nhưng chưa từng hỏi tôi có muốn đi hay không.

Đêm dài miên man, trong phòng khách là tiếng cãi vã dữ dội giữa họ, như nước với lửa, ồn ào vô cùng.

Tôi bỗng cảm thấy thật vô nghĩa, như thể tôi cũng chẳng còn thích piano nữa.

Tự hỏi lòng mình, lý do tôi đăng ký cuộc thi âm nhạc ấy, phần lớn là vì Giản Tùy mà thôi.

Thấy chưa, thế giới đầy rẫy vết thương này, tôi cũng chẳng phải người vô tội.

8

Cuối hè, hơi nóng hầm hập lùa vào xe qua cửa kính, khung cảnh ngoài cửa sổ lùi nhanh về phía sau.

Vì mất ngủ đêm qua, tôi không chống nổi cơn buồn ngủ trên xe.

Trong mơ, tôi lại thấy mình quay về căn phòng đen tối không cửa sổ ấy.

Sợ hãi và tuyệt vọng quấn lấy nhau, không ai nghe thấy tiếng tôi khóc gọi.

Tôi bật dậy hít mạnh một hơi, hoảng hốt tỉnh lại.

"Tiểu thư, có cần đóng cửa sổ không ạ?" Tài xế dịu dàng hỏi.

"Không cần đâu." Tôi trấn tĩnh lại, bật sáng màn hình điện thoại.

7 giờ 13 phút, còn sớm, lần này tôi chắc chắn sẽ không bỏ lỡ việc tiễn Giản Tùy ra sân bay.

Anh ấy đại diện Giản thị xử lý xong việc tài trợ cho cuộc thi, hôm nay sẽ bay về trường.

Khi anh nói hy vọng tôi có thể đến tiễn, tôi lập tức đồng ý.

Không thể tỏ tình, thì ít nhất cũng có thể tạm biệt chứ?

Tôi cúi đầu lướt điện thoại, vô thức mở khung trò chuyện với Giản Tùy.

Vài hôm trước, sau buổi học tối, tôi nhận được tin nhắn của anh:

"Tối nay anh có ghé qua phòng đàn, sao không thấy em? A Ngộ bảo em lâu rồi không đến tập."

Trước mặt anh, tôi luôn dễ dàng buông lỏng cảnh giác, vô thức dựa dẫm:

"Thì... em không chắc mình có hợp với piano không nữa. Có khi chưa bao giờ thực sự thích nó."

Sau một hồi, màn hình lại sáng lên, một ánh sáng xuyên qua bóng đêm:

"Tiểu Hạ, anh không thể nói cho em biết nên kiên trì hay từ bỏ, vì đó là quyết định của em." "Nhưng anh có thể nói cho em biết, tiếng đàn của em có cảm xúc, có nhiệt độ, có màu sắc và sức sống, không phải điều mà một người ghét piano có thể tạo ra."




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com