Thừa lúc Giản Ngộ đắc ý ăn một mình, tôi lén giấu luôn thẻ thông hành vào hội trường của cậu ta.
Hơn hai giờ chiều, phần thi của tôi kết thúc nhanh chóng.
Mở điện thoại ra, có hai tin nhắn chưa đọc, cách nhau mười lăm phút:
"Cậu bốc thăm số mấy? Thẻ vào hội trường của tôi mất rồi, không vào được, gọi cho anh trai tôi cũng không nghe, chắc sẽ tới trễ chút."
"Tôi vào được rồi, cậu thi chưa? Tôi không bỏ lỡ đấy chứ?"
Tôi vừa ra khỏi lối đi dành cho thí sinh, chuẩn bị gọi Giản Ngộ đi cùng, thì đúng lúc cậu ta lại vào hội trường.
Sau đó còn nhất quyết kéo tôi ở lại đến khi công bố kết quả.
Tôi ngồi ở khu thí sinh, như có gai nhọn sau lưng, còn cậu thì ngồi bên khán giả, dõi theo từng động tĩnh.
Lúc ban giám khảo công bố kết quả, vừa đọc tên tôi xong, điện thoại đã rung lên, là tin nhắn của Giản Ngộ:
"Ổn rồi ổn rồi, đỉnh thật đấy đại tiểu thư, điểm piano đứng đầu hẳn luôn."
Tôi không trả lời cậu, thầm nghĩ: Mừng gì chứ, lát nữa cậu sẽ thất vọng thôi.
Chắc vì lần này Giản Ngộ không tham gia thi, cậu ta không muốn tôi thua ai khác.
Công sức lăn xả một vòng, rốt cuộc vẫn bị cậu nhìn thấy bộ dạng yếu đuối bất lực, trong lòng thấy cực kỳ khó chịu.
Giờ nghe rõ rồi chứ? Phần thi thanh nhạc của tôi, điểm là… bằng không.
Ngoảnh lại nhìn hàng ghế phía sau, chỗ Giản Ngộ ngồi giờ đã trống trơn.
Có lẽ tôi nên giống cậu, rời đi từ sớm, thì đã không phải chứng kiến cảnh Giản Tùy, đại diện ban giám khảo, trao huy chương cho Tô Thành Hạ.
Tô Thành Hạ đạt tổng điểm cao nhất, được chọn vào vòng chung kết quốc tế, sẽ sang quốc gia nơi Giản Tùy từng du học, tranh suất vào Nhạc viện Orpheus và học bổng danh giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ra khỏi hội trường, bầu trời mang màu lam xám vẩn đục, là khoảnh khắc trước đêm buông xuống.
Trong ống nghe điện thoại chỉ còn tiếng bận máy, tôi đảo mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Giản Ngộ.
Đang ngơ ngẩn, có vài người đi ngang qua tôi, tôi nghe họ nói:
"Có người đánh nhau ở hậu trường, hình như là hai anh em."
6
Sau cánh gà ánh đèn mờ tối, Giản Tùy đứng trong bóng, nhưng tôi vẫn thấy rõ khóe môi anh đang rỉ máu.
"A Ngộ, em bình tĩnh lại đi, chuyện Tiểu Hạ bỏ thi anh thật sự không biết gì cả."
Giản Tùy nhíu chặt mày, không hề phản kháng, để mặc cho Giản Ngộ túm cổ áo, ép anh vào tường.
"Vậy mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi sao? Ngoài anh ra, còn ai có thể khiến cô ấy bỏ cuộc?"
Tô Thành Hạ bên cạnh sợ đến mức không biết làm gì, là người đầu tiên thấy tôi, vội vàng nắm lấy tay tôi kéo đến.
"Linh Vũ, mau giải thích với bọn họ đi!"
Giản Ngộ quay đầu lại, ngẩn người buông tay, cánh tay xắn nửa ống tay áo căng lên những đường gân, ánh mắt sắc lạnh quét qua Tô Thành Hạ.
"Cô đừng chạm vào cô ấy."
Ba ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi, trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối, cuối cùng tôi nhìn thẳng vào mắt Giản Ngộ.
"Giản Ngộ, là tôi tự mình chọn bỏ thi, không liên quan đến anh trai cậu."
"Tại sao, nhưng cậu rõ ràng..."
Giản Ngộ thu lại khí thế, nhưng giọng nói vẫn đầy hụt hẫng, tôi im lặng lắc đầu, không muốn nói thêm gì nữa.
"Xin lỗi, vết thương của anh..."
Một lúc sau, Giản Ngộ khẽ nói lời xin lỗi.
Giản Tùy lau khóe môi, ánh mắt vẫn dịu dàng như mọi khi, chỉ thêm chút lo lắng.
"Không sao đâu, hai đứa về trước đi."
Trên đường đưa tôi về nhà, sắc mặt Giản Ngộ u ám, như thể đang chờ tôi chủ động giải thích.
Nhưng cổ họng tôi nghẹn cứng, chẳng thể hiểu nổi vì sao cậu lại giận như vậy.
Cuối cùng, cả hai đều im lặng.
Thật ra, cậu đoán đúng một nửa, kết quả này không phải ngẫu nhiên, chỉ là cậu trách nhầm người rồi.
Sau hôm đó, tôi và Giản Ngộ lại rơi vào chiến tranh lạnh.
Tôi gần như không còn đến phòng đàn, cậu ở trường cũng tránh mặt tôi, cả hai không ai nói chuyện với ai.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại càng hay nhớ đến cậu hơn.
Chỉ còn biết dán lên ống bút một tờ note bằng chữ siêu to, siêu đậm: "Học đi!!!"
Sáng hôm sau khi có kết quả thi giữa kỳ, tôi bước vào lớp, bỗng dưng gây náo động.