Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 83: Tôi mắc chứng sợ lỗ, không thể tiếp xúc với người nhiều tâm cơ!



Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí kỳ lạ. Trên đường trở về biệt thự, cả người Nghiêm Lập Hâm giống như đột nhiên rơi vào trạng thái tự kỷ, im lặng không nói một lời.

 

Nhưng việc anh ta không nói lại hợp ý Thẩm Ưu, đỡ phải nghe mấy câu kỳ quặc rồi còn phải tìm cách ứng phó.

 

Tổ chương trình phát cho mỗi người một chiếc bút ghi âm. Mỗi tối, các khách mời có thể để lại lời nhắn cho một người bất kỳ trong số các khách mời khác. Sau khi tất cả đều ghi xong, đúng 10 giờ đêm sẽ tập trung tại khu vườn nhỏ sau nhà để nghe lại các đoạn ghi âm.

 

Tuy nhiên hôm nay là ngày đầu tiên, trước khi để lại lời nhắn, mỗi người cần thực hiện một đoạn phỏng vấn riêng, dùng làm tư liệu cho phần giới thiệu phát sóng sau này.

 

Hai người vừa về đến cửa biệt thự đã bị nhân viên gọi lại. Họ đang định đi tìm người để phỏng vấn, đúng lúc hai người về nên quyết định vớ luôn.

 

Thẩm Ưu không có ý kiến, đi theo nhân viên vào một căn nhà nhỏ cạnh biệt thự.

 

Nghiêm Lập Hâm và cô được dẫn vào hai phòng khác nhau.

 

Máy quay được cố định cách khoảng hai mét, hướng thẳng vào ghế ngồi của cô. Nhân viên phỏng vấn đứng ngoài phạm vi quay hình.

 

Dù đã qua một ngày, nhưng việc bất ngờ đối diện trực tiếp với máy quay khiến Thẩm Ưu vẫn thấy hơi mất tự nhiên.

 

“Ngày quay đầu tiên sắp kết thúc rồi, hiện tại bạn cảm thấy thế nào? Đã quen chưa?”

 

Thẩm Ưu không có kinh nghiệm phỏng vấn, sợ nói sai nên cẩn thận gật đầu.

 

Thấy cô có phần ngượng ngùng, nhân viên mỉm cười: “Không cần căng thẳng đâu, chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng thôi.”

 

“Sau một ngày tiếp xúc và quan sát, bạn có ấn tượng sâu sắc với vị khách nam nào không?”

 

Người phỏng vấn là một cô gái trẻ, cười lên còn có lúm đồng tiền, dịu dàng thân thiện khiến Thẩm Ưu thả lỏng hơn nhiều.

 

Nhưng nói về ấn tượng với ai?

 

Thẩm Ưu (trong lòng): Thật lòng mà nói, ai cũng để lại ấn tượng cả, scandal của người sau còn căng hơn người trước!

 

Cô giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi mới nói ra tên của Nghiêm Lập Hâm, người vừa cùng cô ăn tối.

 

Nếu không nghe được suy nghĩ thật trong lòng Thẩm Ưu, nhân viên chắc sẽ nghĩ giữa cô và Nghiêm Lập Hâm có chút tiến triển. Nhưng dựa trên thông tin từ các đồng nghiệp, Thẩm Ưu có vẻ khá ghét Nghiêm Lập Hâm, chắc chắn không thể thành đôi rồi.

 

Tuy nhiên, theo quy trình, nhân viên vẫn cười hỏi: “Vậy tối nay bạn sẽ để lại lời nhắn cho anh ấy chứ?”

 

Thẩm Ưu chớp chớp mắt: “... Có thể.”

 

(trong lòng): Ha ha? Để lại lời nhắn cho Nghiêm Lập Hâm? Không có đâu nha!

 

Nhân viên nhướng mày: “Vậy có thể chia sẻ một chút ấn tượng hiện tại của bạn về anh ấy không? Hay bạn thấy anh ấy có phải gu lý tưởng của mình không?”

 

Thẩm Ưu: ?

 

Sao cảm giác cô nhân viên này trông hiền lành mà toàn đào hố thế nhỉ?

 

Đối diện ánh mắt mong chờ của đối phương, Thẩm Ưu mỉm cười: “Mọi chuyện phải có chút bí ẩn mới thú vị chứ chứ. Bạn đoán thử xem?”

 

(trong lòng): Gu lý tưởng? Không nha, không hợp một chút nào luôn! Tôi mắc chứng sợ lỗ, không thể tiếp xúc với người nhiều tâm cơ!

 

Cùng lúc đó, trong phòng khác, Nghiêm Lập Hâm cũng đang được hỏi những câu hỏi tương tự.

 

“Sau một ngày quan sát và tiếp xúc, bạn ấn tượng với khách mời nữ nào nhất?”

 

Trải qua một buổi tối bị Thẩm Ưu dội gáo nước lạnh, Nghiêm Lập Hâm không nghĩ ngợi gì liền đáp: “Thẩm Ưu!”

 

“Vậy tối nay bạn sẽ để lại lời nhắn cho cô ấy chứ?”

 

Anh vẫn trả lời ngay không cần suy nghĩ: “Không!”

 

Nhân viên: “... Bạn có thể chia sẻ lý do không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lý do á?

 

Bề ngoài thì tỏ ra thân thiện, bên trong thì chê bai anh, lại còn để anh nhiệt tình mà bị lạnh nhạt, ai chịu nổi chứ?

 

Nghiêm Lập Hâm hé miệng định nói, nhưng đến phút chót lại lấy lại lý trí, đổi giọng: “Tôi nghĩ... tôi không xứng với cô ấy.”

 

Người phỏng vấn tiếp theo là Thẩm Ngôn.

 

Cô ăn tối cùng Triệu Thanh Đồng. Có vẻ thấy đối phương không thích xã giao giả tạo, Triệu Thanh Đồng cũng chỉ im lặng ăn phần của mình, hai người không ai đụng đến ai suốt hai tiếng đồng hồ.

 

Khi được hỏi ấn tượng với khách nam nào nhất, Thẩm Ngôn hơi nhíu mày suy nghĩ rồi nhạt nhẽo đáp: “Không có ấn tượng gì cả.”

 

Thực lòng mà nói, ngoài Thẩm Ưu và đàn em của mình là Hạ Sách Minh, cô chẳng để ai vào mắt, nên đương nhiên chẳng có ấn tượng gì. Nhưng đứng trước máy quay, cô không thể nói ấn tượng với Hạ Sách Minh, chẳng khác nào tự đào hố cho mình và kéo theo cả đàn em rơi vào hố lửa.

 

Nhân viên cứng đờ môi, nhìn đồng hồ, thấy từ lúc Thẩm Ngôn ngồi xuống đến giờ chưa đầy hai phút. Nếu kết thúc luôn thì thiếu tư liệu mất.

 

Cô cố gắng hỏi tiếp: “Không có một người nào ấn tượng sao?”

 

Thẩm Ngôn: “Không có.”

 

Nhân viên: “……” Thôi kệ, đoạn này hậu kỳ ghép thêm chữ ‘Người kết thúc mọi chủ đề’ vào lA Ngộợc rồi.

 

Người phỏng vấn tiếp theo là Hạ Sách Minh.

 

“Người để lại ấn tượng sâu sắc nhất à? Đương nhiên là chị đẹp Tề - người ăn tối cùng tôi rồi!”

 

Anh vừa cười nói, khóe môi nhếch lên nhưng trong giọng nói lại đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi.

 

“Lúc trước thì than thở ăn với tôi sẽ mất khẩu vị, vậy mà vừa có đồ ăn lên là ăn ngon lành, suýt chút nữa nuốt luôn cả phần của tôi, đúng là hình tượng thô lỗ thấp kém vẫn vững vàng không đổi!”

 

Người tiếp theo là Tề Mỹ.

 

Ăn uống no nê xong, tâm trạng của cô cực kỳ tốt, thậm chí còn buột miệng ợ một cái.

 

Cô chỉ tay vào máy quay đã bật sẵn, lên giọng ra lệnh: “Đoạn vừa nãy cắt đi cho tôi nhé! Không được phát sóng đâu đấy!”

 

Nhân viên sau máy quay: “Ok~” Nhưng trong lòng nghĩ: đoạn đó chắc chắn sẽ được cho lên sóng, hehe.

 

“Người để lại ấn tượng sâu sắc nhất? Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là A Ngộ rồi!” 

 

Cô tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi, “Mấy người không biết tôi và A Ngộ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau à?”

 

Nhân viên giả vờ không thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô, vẫn tiếp tục theo đúng kịch bản: “Vậy tối nay bạn sẽ để lại lời nhắn cho anh ấy chứ?”

 

“Đương nhiên rồi!”

 

Nhân viên cười lạnh trong lòng: “Bạn nghĩ tối nay anh ấy có để lại lời nhắn cho bạn không?”

 

Cô vừa định trả lời thì nhân viên mỉm cười đầy ẩn ý, bổ sung: “Nhắc nhẹ một chút, người ăn tối cùng Tần Chi Ngộ hôm nay là Chung Y Nhân đấy.”

 

Không ngoài dự đoán, vừa nghe vậy, sắc mặt Tề Mỹ lập tức thay đổi.

 

“Cái gì?!”

 

Khi cô và Hạ Sách Minh rời đi ăn tối, Tần Chi Ngộ và Chung Y Nhân vẫn chưa rút thăm chọn người ăn tối cùng, còn mấy người chưa rút mà, ai ngờ được hai người đó lại ghép cặp trúng nhau chứ.

 

Sau khi về biệt thự, cô có hỏi Tần Chi Ngộ ăn tối cùng ai, anh cũng tránh không trả lời, lúc đó cô đã thấy kỳ kỳ, giờ nghe được tên tình địch, Tề Mỹ lập tức bùng nổ.

 

“Hừ! Chỉ là một bữa tối thôi, có gì to tát đâu?!”

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com