Tơ Tình Chẳng Dứt

Chương 7



11

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Chồng cũ của Lê Tri Tri – Mike – chủ động giới thiệu bản thân với tôi.

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:

 

“Tôi không quen anh. Anh tìm tôi làm gì?”

 

“Tôi muốn nói chuyện với cô về Lê Tri Tri và Thẩm Việt.”

 

“Tôi không hứng thú.” – tôi từ chối thẳng thừng.

 

Mike trông đầy oán hận khi nhắc đến Lê Tri Tri:

 

“Cô Nam, cô cam lòng giao Thẩm Việt cho một người đàn bà vô liêm sỉ như Lê Tri Tri sao?”

 

“Anh nhầm rồi. Không phải tôi giao, mà là tôi không cần Thẩm Việt nữa.”

 

Một người đàn ông không xứng đáng, tôi cớ gì phải tốn tâm sức vì anh ta?

 

“Lê Tri Tri là một kẻ dối trá vô sỉ.

 

“Cô ta năm xưa vì nhà họ Thẩm phá sản mà bỏ rơi Thẩm Việt để đến với tôi.

 

“Sau này vì công việc của tôi xuống dốc, cô ta lại quay về ve vãn Thẩm Việt.”

 

Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, liền cắt lời Mike:

 

“Mấy chuyện đó tôi đều biết, không liên quan đến tôi.”

 

“Sao lại không liên quan được?

 

“Cô Nam, Thẩm Việt không phải không thích cô, chỉ là bị Lê Tri Tri lừa gạt thôi!

 

“Cô có biết Lê Tri Tri đã lừa Thẩm Việt ly hôn với cô bằng cách nào không?”

 

Mike tưởng tôi không biết gì, cố thuyết phục tôi:

 

“Lê Tri Tri giả bệnh, nói mình bị ung thư, sắp không sống được bao lâu nữa.

 

“Cô ta dùng điều đó để lừa Thẩm Việt.

 

“Thẩm Việt tưởng cô ta thật sự sắp chết, vì thương hại nên mới đồng ý tổ chức đám cưới cho cô ta.

 

“Tôi còn nghe ngóng được tin, đợi sau khi họ kết hôn, cô ta sẽ nói là chẩn đoán nhầm, rồi đường đường chính chính trở thành bà Thẩm, hưởng thụ cuộc sống vốn là của cô.”

 

Tôi hờ hững “ừ” một tiếng:

 

“Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi.”

 

“Sao lại không liên quan?

 

“Lê Tri Tri dùng thủ đoạn lừa gạt Thẩm Việt, cô ta đã phá vỡ cuộc hôn nhân của cô và anh ta.

 

“Cô không muốn trả thù cô ta sao? Tôi có thể hợp tác với cô.”

 

“Tôi không có hứng thú trả thù Thẩm Việt!” – tôi từ chối Mike.

 

Mike thất vọng tột độ.

 

Anh ta cứ nghĩ tôi sẽ oán hận Thẩm Việt và Lê Tri Tri.

 

Cứ tưởng tôi sẽ trở thành đồng minh vững chắc trong kế hoạch báo thù của anh ta.

 

Anh ta đã nghĩ quá nhiều rồi.

 

Ghét một người, cũng cần tiêu tốn sức lực.

 

Ngay lúc tôi phá thai và đồng ý ly hôn, tôi đã hoàn toàn buông bỏ mọi thứ liên quan đến Thẩm Việt.

 

Tôi không hận anh ta.

 

Bởi vì đối lập với hận, chính là yêu.

 

Tôi cớ gì phải lãng phí những tháng năm tươi đẹp của mình để hận một người đàn ông không xứng đáng?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mike thất vọng rời đi, tôi có thể nhìn ra được — anh ta sẽ không dễ dàng buông tha.

 

Chỉ là… những gì anh ta sắp làm, không còn liên quan gì đến tôi nữa.

 

12

 

Trên đường về nhà sau khi ăn lẩu, bên môi giới gọi điện cho tôi, nói rằng có người đã xem và ưng căn nhà tân hôn, muốn gặp tôi để thương lượng thêm về giá cả.

 

Tôi lập tức đến văn phòng môi giới, người muốn mua nhà là một cặp đôi trẻ.

 

Cả hai trông rất ân ái, suốt buổi luôn tay trong tay.

 

Tôi giảm giá thêm hai triệu tệ so với giá gốc, rồi bán căn nhà.

 

Ký hợp đồng xong, tôi bỏ chặn Thẩm Việt, gọi điện hỏi:

 

“Đồ đạc của anh trong nhà cũ, anh còn muốn không?”

 

Anh ta lập tức trả lời:

 

“Muốn!”

 

“Vậy thì mau đến mà dọn đi.”

 

Thẩm Việt chắc lại tưởng tôi vẫn còn vương vấn anh ta, tưởng tôi kiếm cớ để gặp mặt nên mới bảo anh đến lấy đồ.

 

Anh ta phấn khích nói:

 

“Nam Hi, vậy chúng ta hẹn thời gian gặp nhé?”

 

Ngay lúc đó, giọng điệu nũng nịu của Lê Tri Tri vang lên:

 

“A Việt, chiều nay chúng ta còn phải diễn tập hôn lễ đấy.

 

“Anh chắc không rảnh đâu, hay là bảo cô Nam gửi đồ qua cho rồi?”

 

Nghe xong lời của Lê Tri Tri, tôi lập tức cúp máy, sau đó lại chặn Thẩm Việt thêm lần nữa.

 

Tiếp theo, tôi gọi cho công ty chuyển nhà, nhờ họ đến thu dọn, đóng gói hết đồ đạc của Thẩm Việt và chuyển đến cho anh ta.

 

Tận mắt nhìn thấy công ty chuyển nhà đem đồ của Thẩm Việt đi, tôi mới quay trở về nơi mình đang ở.

 

Buổi tối khi đang ăn cơm, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ.

 

Vừa bắt máy, giọng Thẩm Việt mang theo tức giận vang lên:

 

“Nam Hi, em đổi mã cửa rồi à?

 

“Với lại, tại sao em lại đóng gói đồ đạc trong nhà tân hôn gửi cho anh?”

 

“Tôi đã bán căn nhà đó rồi.

 

“Vợ anh chẳng phải nói trong điện thoại là bảo tôi đóng gói gửi cho anh sao?

 

“Tôi chỉ làm theo ý vợ anh thôi, có vấn đề gì sao?”

 

Giọng Thẩm Việt lập tức biến đổi:

 

“Cái gì? Em bán nhà tân hôn rồi?

 

“Tại sao lại bán? Tại sao không bàn với anh trước?”

 

Tôi bắt đầu thấy phiền:

 

“Anh Thẩm, căn nhà đó là của tôi.

 

“Tôi muốn xử lý thế nào là việc của tôi, liên quan gì đến anh?

 

“Anh không thấy mình đang quá nhiều chuyện sao?”

 

Thẩm Việt bị tôi chặn họng, im lặng mất một lúc, sau đó mới mở miệng, giọng điệu có phần thất vọng:

 

“Anh nhớ em rất thích căn nhà đó mà?

 

“Căn nhà đó chính tay em thiết kế, em từng nói rất yêu nó mà...”

 

Ha, cuối cùng cái vỏ bọc mất trí nhớ cũng không diễn nổi nữa rồi à?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com