Tơ Tình Chẳng Dứt
Tôi nằm trong phòng tại trung tâm chăm sóc sau sinh, bình thản xem những gì Lê Tri Tri đăng.
Có lẽ vì trước đó đã quá tức giận, nên bây giờ... lại chẳng thể cảm nhận được cơn giận nữa rồi.
Vì Thẩm Việt, tôi đã sống sáu năm mà chẳng còn là chính mình.
Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ sống vì bản thân.
Đợi lấy được giấy ly hôn xong, tôi sẽ bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Nhất Phiến Băng Tâm
Trước hết là tận hưởng cuộc sống cho thật đã, còn những chuyện khác thì để sau rồi tính.
Tôi ở trung tâm chăm sóc sau sinh nửa tháng, trong thời gian đó không chủ động liên lạc với Thẩm Việt.
Không hiểu anh ta nghĩ gì, vậy mà ba ngày hai bận gọi điện, nhắn tin cho tôi.
Thật buồn cười, trước kia tôi ngày ngày chạy theo anh ta, anh ta coi như không thấy.
Giờ tôi mặc kệ thì anh ta lại chủ động tìm đến.
Ban đầu Thẩm Việt chỉ hỏi thăm sức khỏe, sau thấy tôi không phản hồi thì nhắc đến đứa bé:
“Nam Hi, đứa trẻ bây giờ thế nào rồi?”
Nực cười thật.
Khi kiên quyết đòi ly hôn thì chẳng nghĩ đến con, ký xong thỏa thuận rồi mới nhớ ra à?
Ban đầu tôi không định trả lời, nhưng nghĩ đến chuyện tài sản chia sau ly hôn vẫn chưa nhận được, nên vẫn đáp lại:
“Tiền chia sau ly hôn, anh chuẩn bị tới đâu rồi? Giờ có thể chuyển cho tôi chưa?”
Trước sự “thân thiết” của Thẩm Việt, tôi không hề cảm động chút nào, chỉ hỏi đến tiền, khiến anh ta nổi giận:
“Sắp xong rồi, em yên tâm, tôi sẽ không thiếu em một xu.”
Hôm sau, Thẩm Việt hẹn tôi gặp mặt nói sẽ đưa tiền.
Sau nửa tháng nghỉ dưỡng ở trung tâm chăm sóc sau sinh, khí sắc của tôi trông đã khá hơn rất nhiều.
Thẩm Việt nhìn thấy tôi thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm:
“Em uống gì không?”
“Không cần. Anh chẳng phải hẹn gặp để đưa tiền sao? Tiền đâu?”
Sự thiếu kiên nhẫn của tôi viết rõ rành rành trên gương mặt, khiến Thẩm Việt thấy khó chịu trong lòng.
Dù sao thì trước đây tôi luôn tươi cười với anh ta, chưa bao giờ lạnh lùng như bây giờ.
Anh ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho tôi, tôi nhận lấy rồi mở điện thoại kiểm tra số tiền trong thẻ.
Thấy tôi thậm chí không thèm liếc nhìn mình, Thẩm Việt chủ động lên tiếng:
“Nam Hi, em vẫn ổn chứ? Anh có chút lo cho em.”
“Có gì mà phải lo?”
“Chỉ là… bác sĩ sản phụ khoa nói em đã hai tuần rồi không đi khám thai… Nam Hi, có phải em không tiện đi khám không? Có cần anh đi cùng em không?”
“Không cần. Giờ tôi không cần khám thai nữa!”
Thẩm Việt không biết đứa bé đã không còn.
Thấy tôi tỏ ra khó chịu, anh ta lại đổi giọng:
“Sức khỏe của em vẫn ổn chứ? Hay là để anh thuê một chuyên gia dinh dưỡng cho em?”
“Không cần! Chuyện của tôi không cần anh lo!
“À, mấy thứ của anh vẫn còn ở nhà cũ, nhớ thu xếp thời gian đến dọn đi.”
“Em nôn nóng đuổi anh đi đến vậy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gương mặt anh ta hiện rõ vẻ tổn thương.
Đúng là đáng khinh thật.
08
Khi tôi hết lòng đối tốt với anh ta, anh ta chẳng biết trân trọng, trong lòng chỉ nghĩ đến Lê Tri Tri.
Giờ tôi không cần anh ta nữa, anh ta lại bắt đầu hoài niệm.
Đáng tiếc, tôi không còn là trạm thu gom rác thải nữa.
Tôi lạnh lùng cười khẩy, không buồn giải thích gì, dứt khoát đáp:
“Đúng!”
Sắc mặt Thẩm Việt trở nên khó coi, im lặng một lúc mới nói:
“Nam Hi, gần đây anh mơ hồ nhớ lại được một vài chuyện.
“Anh cảm thấy trí nhớ của mình có thể hồi phục!”
Tôi thản nhiên nhìn anh:
“Rồi sao?”
Thẩm Việt không ngờ tôi lại lạnh lùng đến vậy, đành cắn răng nói tiếp:
“Nếu như anh nhớ lại được tất cả giữa chúng ta, anh...”
Lời còn chưa nói hết, Lê Tri Tri đột nhiên xuất hiện.
Cô ta tỏ vẻ đáng thương, bước đến bên cạnh Thẩm Việt, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta trước mặt tôi:
“A Việt, sao anh ra ngoài mà không nói với em một tiếng?
“Anh biết em lo cho anh thế nào không? Em tưởng anh không cần em nữa...
“Tim em đau lắm, đau lắm...”
Tôi không hứng thú xem màn kịch tình cảm của bọn họ, liền đứng dậy rời đi.
Về đến trung tâm chăm sóc sau sinh, Thẩm Việt nhắn tin cho tôi giải thích.
Tôi lập tức chặn và xóa anh ta.
Nửa tháng tiếp theo trôi qua rất nhanh, tôi đến cục dân chính như đã hẹn.
Thẩm Việt đến trước tôi, vừa thấy tôi liền chất vấn:
“Em đã chặn anh rồi sao? Tại sao?”
“Tại sao à? Chính anh không biết sao?” – tôi lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Anh ta lúng túng đáp:
“Anh lo cho em, anh đã nhắn rất nhiều tin, gọi cho em rất nhiều cuộc.”
“Từ giờ đừng làm mấy chuyện đó nữa.
“Một người yêu cũ đúng nghĩa thì nên coi như đã chết. Hy vọng anh hiểu điều đó!”
Thấy tôi tỏ thái độ rõ ràng là không muốn dây dưa, Thẩm Việt mím chặt môi:
“Nam Hi, mấy ngày nay anh hình như đã nhớ ra một vài chuyện...”
Tôi lập tức ngắt lời:
“Đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi cả!”
Nói xong, tôi cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn bỏ vào túi, rồi quay người rời đi.
Thẩm Việt chạy theo sau tôi, ánh mắt dừng lại nơi bụng tôi:
“Nam Hi, đứa bé... con của chúng ta...”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com