Tôi đúng là đã định buông bỏ Thẩm Việt, nhưng tôi không phải kẻ ngốc bị người ta lừa trắng tay.
Tôi chỉ vào tờ đơn ly hôn:
“Anh có thể giải thích vì sao tôi chỉ được chia từng này tài sản không? Ly hôn chẳng phải nên chia đôi tài sản sao?”
Thẩm Việt sững người.
Trước giờ tôi luôn tỏ ra thờ ơ với tiền bạc, chưa từng vì vấn đề tài chính mà nổi giận với anh ta.
Lúc công ty lâm vào đường cùng, tôi cùng anh làm việc ngày đêm.
Đến khi công ty dần đi vào quỹ đạo, Thẩm Việt bảo tôi nghỉ ngơi, tôi liền dứt khoát lui về hậu phương, vào bếp nấu cơm, giặt giũ vì anh.
Tôi chưa từng đòi hỏi từ anh một đồng nào, cũng không có lấy một phần cổ phần nào trong công ty.
Có lẽ Thẩm Việt nghĩ tôi không quan tâm đến tiền?
Tôi không phải không quan tâm đến tiền.
Chỉ là vì quá để tâm đến con người anh, nên mới hoàn toàn không phòng bị.
Anh ta im lặng một lúc rồi hỏi:
“Em muốn bao nhiêu?”
06
Tôi lạnh nhạt nói:
“Anh là bên sai, ngoại tình với Lê Tri Tri trong thời gian hôn nhân. Theo quy định bình thường thì anh nên ra đi tay trắng, đúng không?”
“Nam Hi, anh không có…”
“Chính miệng anh nói người anh yêu là Lê Tri Tri, mỗi ngày còn cùng cô ta ra vào, sớm đã qua lại với nhau rồi đúng không?
“Thẩm Việt, bây giờ tôi và anh vẫn còn tên trên tờ giấy đăng ký kết hôn, tôi là vợ hợp pháp của anh.
“Anh không nhớ tôi, tôi không có gì để nói. Nhưng pháp luật không quy định như vậy.
“Xét theo pháp luật, anh là bên có lỗi! Tôi hoàn toàn có quyền để anh ra đi tay trắng!”
Gương mặt Thẩm Việt thoáng hiện vẻ giận dữ, có lẽ anh ta tưởng tôi nói vậy là để níu kéo anh lại.
Anh lạnh lùng nhìn tôi:
“Không ngờ em lại là loại người như vậy, trong mắt chỉ có tiền thôi sao?”
“Đúng! Tôi cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần một nửa, quy đổi ra tiền mặt cho tôi.”
Thẩm Việt siết chặt mặt, đáp:
“Được! Như em muốn!”
Anh ta cho luật sư chỉnh sửa lại thỏa thuận ly hôn, chia cho tôi một nửa tài sản, căn nhà tân hôn vẫn thuộc về tôi.
Hợp đồng được in lại, tôi dứt khoát ký tên.
Vừa ký vừa hỏi:
“Giờ chúng ta đến cục dân chính chứ?”
Gương mặt Thẩm Việt trở nên kỳ lạ, dường như có phần bối rối vì sự dứt khoát không níu kéo của tôi.
Thẩm Việt cầm chiếc nhẫn cưới trên bàn trà lên, cố gắng tìm chuyện để nói:
“Cái này là của em đúng không? Đồ quý giá thế này sao lại tùy tiện để ở cửa? Nhỡ làm mất thì sao?”
“Đây không phải là đồ của tôi, mà là của anh.
“Bây giờ trả về cho chủ cũ!” – tôi lạnh nhạt nói, đóng lại bản hợp đồng ly hôn.
Tôi từng quý trọng chiếc nhẫn cưới này đến nhường nào, Thẩm Việt thừa hiểu rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khuôn mặt anh thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt:
“Đồ anh tặng em sao có thể trả lại được?”
Anh đưa tay định trao lại nhẫn cho tôi, nhưng tôi lùi lại né tránh.
“Đã ly hôn rồi thì nên dứt khoát, rạch ròi, rõ ràng!
“À, chiếc nhẫn anh đang đeo tay là do tôi tặng, làm ơn tháo xuống trả lại cho tôi.”
Sau khi kết hôn, ban đầu Thẩm Việt không chịu đeo chiếc nhẫn cưới tôi tặng.
Là tôi mềm mỏng năn nỉ, mặt dày tự mình đeo vào tay anh.
Tôi còn từng nói: ‘Phải đeo cả đời, chỉ trừ khi c.h.ế.t mới tháo xuống.’
Vậy mà bây giờ, chính tôi là người chủ động yêu cầu anh tháo nhẫn ra.
Điều này khiến Thẩm Việt khó mà tin nổi.
Anh nhìn tôi chăm chú hỏi:
“Em chắc chắn muốn anh tháo ra?”
“Chắc chắn!” – tôi gật đầu.
“Một người yêu cũ đúng tiêu chuẩn thì nên xem như đã c.h.ế.t rồi. Tôi cam đoan sẽ làm được điều đó!”
Thẩm Việt mãi không chịu tháo chiếc nhẫn đó xuống.
“Nam Hi, nếu sau này anh khôi phục trí nhớ thì sao…”
Tôi ngắt lời anh:
“Anh đang gấp gáp đi kết hôn mà, còn cần nhớ lại làm gì nữa?”
Anh ta lúng túng:
“Anh chỉ nói là nếu như…”
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi lại ngắt lời lần nữa:
“Không có nếu gì hết! Làm ơn đưa nhẫn cho tôi, chúng ta lập tức đến cục dân chính!”
Thẩm Việt rõ ràng không muốn tháo chiếc nhẫn đó ra, nhưng tôi nhìn anh chằm chằm, kiên quyết đòi lại.
Cuối cùng không cãi lại được tôi, anh đành tháo nhẫn xuống.
Tôi nhận lấy, rồi ngay trước mặt Thẩm Việt, ném thẳng nó đi.
Tôi thấy đồng tử anh co rút lại, ánh mắt anh cho thấy rõ ràng là không vui.
Nhưng anh không vui cái gì chứ?
Tôi đã làm đúng theo mong muốn của anh, ly hôn với anh, để anh đến với người trong lòng – Lê Tri Tri.
Anh đáng lẽ phải vui mừng, phải biết ơn tôi vì đã “thành toàn” cho họ mới đúng.
Cảm giác anh không vui chắc chỉ là ảo giác của tôi mà thôi!
07
Tôi và Thẩm Việt đến cục dân chính ký vào đơn ly hôn.
Sau đó thống nhất sẽ gặp lại sau một tháng để nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Ra khỏi cục dân chính, tôi gọi cho môi giới, rao bán căn nhà tân hôn.
Còn Thẩm Việt, sau khi rũ bỏ được cái gánh nặng như tôi – con “chó liếm” năm nào – thì chẳng còn kiêng dè gì nữa, bắt đầu công khai ân ái với Lê Tri Tri.
Vòng bạn bè của Lê Tri Tri toàn là những chi tiết ngọt ngào giữa cô ta và Thẩm Việt.
Thẩm Việt đặt may riêng váy cưới cho cô ta, còn làm riêng một chiếc nhẫn kim cương mang ý nghĩa “cả đời chỉ yêu một người”.
Họ định tổ chức hôn lễ sau một tháng, tại khách sạn năm sao sang trọng nhất thành phố.