Tôi đã cùng anh vượt qua ba năm gian khó nhất trong cuộc đời.
Khi đó, nhà họ Thẩm như con thuyền nhỏ giữa gió lớn, chao đảo sắp chìm.
Vì muốn giành được đơn hàng, tôi liều mạng tiếp khách, nhiều lần tiếp rượu đến mức chảy m.á.u dạ dày.
Việc công ty nhà họ Thẩm vực dậy không thể không nhắc đến công sức tôi đã bỏ ra.
Sau đó, nhà họ Thẩm dần đi vào quỹ đạo ổn định.
Mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Việt cũng ngày càng tốt đẹp.
Anh bắt đầu cười với tôi, cùng tôi xem phim, còn tặng hoa cho tôi.
Tôi tưởng rằng anh đã buông bỏ Lê Tri Tri và bắt đầu yêu tôi.
Khi Thẩm Việt cầu hôn, tôi đã đồng ý.
Sau khi kết hôn, chúng tôi cũng xem như là vợ chồng ân ái.
Tôi toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Thẩm Việt.
Bao dung mọi khuyết điểm của anh, trong giới ai ai cũng biết Nam Hi tôi yêu Thẩm Việt đến mức đánh mất cả bản thân, vì anh mà việc gì tôi cũng có thể làm.
Thế nhưng, tôi cũng có giới hạn của riêng mình.
Nếu biết Thẩm Việt chưa từng buông bỏ Lê Tri Tri, vẫn còn lén lút qua lại với cô ta sau khi kết hôn, thì dù thế nào tôi cũng sẽ không chấp nhận.
Tôi ngồi trên băng ghế dài, lật xem lại quá khứ của Lê Tri Tri.
Đúng như những gì cô ta và bạn thân từng nói, cô ta và Thẩm Việt chưa bao giờ thật sự chấm dứt.
Ngay cả vào ngày tôi và Thẩm Việt kết hôn, anh ta vẫn nhắn tin cho Lê Tri Tri.
Anh ta sẽ tặng quà cho cô ta vào ngày sinh nhật, sẽ cho người mang hoa đến căn hộ của cô ta ở nước ngoài vào dịp lễ tình nhân.
Khi đi công tác, anh ta sẽ ghé tìm Lê Tri Tri, cùng cô ta ăn cơm, cùng cô ta đi chơi.
Trong ba năm tôi ngỡ là hạnh phúc, khắp nơi đều có dấu vết Thẩm Việt yêu Lê Tri Tri.
Đáng buồn là Thẩm Việt che giấu quá giỏi, khiến tôi hoàn toàn không hề hay biết.
Ba năm tôi chân thành yêu thương hết lòng, cuối cùng lại trở thành trò cười lớn nhất.
Tôi cô độc ngồi trên phố suốt ba tiếng đồng hồ, lật xem hết tất cả những quá khứ dây dưa không dứt giữa Lê Tri Tri và Thẩm Việt.
Khi chuẩn bị rút lui, tôi lại nhìn thấy bài đăng mới nhất của Lê Tri Tri trên vòng bạn bè.
"Cảm ơn anh bao năm nay vẫn nhớ sở thích của em! Cảm giác được yêu thật tuyệt!"
Phía sau là gian bếp trong ngôi nhà tân hôn của tôi và Thẩm Việt.
Thẩm Việt đang cầm dao, cắt rau, chuẩn bị nấu ăn.
Ba năm làm vợ chồng, anh ấy đã từng bước vào bếp vì tôi lần nào chưa?
Mỗi bữa cơm đều do tôi tỉ mỉ chuẩn bị.
Ngay cả lúc tôi bị bệnh, anh cũng chưa từng rót cho tôi một ly nước, nấu cho tôi một bát cháo.
Vậy mà bây giờ, Thẩm Việt lại đưa Lê Tri Tri về ngôi nhà của chúng tôi, còn đích thân vào bếp nấu ăn cho cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Yêu hay không yêu, đã quá rõ ràng rồi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bài đăng của Lê Tri Tri một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Người đàn ông này, tôi không cần nữa!
Dù tôi đã từng yêu anh ta đến nhường nào… tôi cũng không cần nữa!
Tôi sẽ cắt bỏ tình yêu dành cho Thẩm Việt như cắt bỏ một khối u độc trong tim!
03
Khi tôi trở về nhà thì trời đã tối.
Trong nhà đèn vẫn sáng, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy giọng điệu nũng nịu của Lê Tri Tri.
“Đau quá! A Việt, nhẹ tay một chút!”
Tôi đứng ở cửa ra vào, nhìn về phía ghế sofa trong phòng khách — nơi hai người họ đang ngồi.
Lê Tri Tri tựa vào người Thẩm Việt, dáng vẻ yếu đuối đáng thương giơ tay lên.
Thẩm Việt thì đang xót xa bôi thuốc cho cô ta, hai người hoàn toàn không nhận ra tôi đã trở về.
Trong thế giới của tình yêu, không có chỗ cho người thứ ba.
Mà rõ ràng, tôi chính là người thừa ra ấy.
Sau khi Thẩm Việt xử lý xong vết thương cho Lê Tri Tri, cô ta cố tình nhào tới trước, “vô tình” hôn lên má anh.
Thẩm Việt không hề đẩy ra, không cần nói cũng biết anh ta rất hưởng thụ sự thân mật này.
Lê Tri Tri đưa mắt nhìn về phía tôi đang đứng ở cửa, ánh mắt đầy khiêu khích.
Sự khiêu khích trắng trợn đó khiến tôi vô cùng buồn nôn.
Tôi không tiếp tục đứng đó nữa, mà dứt khoát đóng sầm cửa lại.
Nghe thấy tiếng cửa đóng, Thẩm Việt mới quay đầu nhìn thấy tôi, sắc mặt thoáng khựng lại.
Anh lập tức đẩy Lê Tri Tri ra, chủ động giải thích:
“Tri Tri rửa bát làm vỡ bát, tay bị mảnh sứ cứa trúng, anh chỉ là giúp cô ấy...”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Không cần giải thích! Dù sao người anh yêu là cô Lê. Làm những chuyện thân mật với cô ấy cũng là điều bình thường thôi!”
Tôi lạnh lùng ngắt lời anh ta, không hề trách móc hay tra hỏi.
Gương mặt Thẩm Việt trở nên cứng đờ.
Trong mắt Lê Tri Tri thoáng qua một tia đắc ý, cô ta tỏ vẻ yếu đuối tựa vào người Thẩm Việt:
“A Việt, anh hãy nói rõ với cô Nam đi!”
Và Thẩm Việt, ngay trước mặt tôi, dịu dàng vỗ vai Lê Tri Tri.
Anh nhẹ giọng nói:
“Anh sẽ nói với cô ấy, yên tâm!”
Dù tôi đã quyết định buông bỏ Thẩm Việt, nhưng cảnh tượng lúc này vẫn khiến mắt tôi cay xè.