Đêm đông ở Vân Thành, bầu trời đen kịt như bị nhuộm mực, thỉnh hoảng có vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời rắc xuống chút ánh sáng mờ ảo.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ không khí tĩnh lặng đến mức như bị nghen lại, trong phòng khách ngoài tiếng hoạt hình phát ra từ TV thì không còn âm thanh nào khác.
Thời gian như chưa từng yên tĩnh đến thế, hoặc có lẽ vốn nên yên tĩnh như vậy.
Thẩm Khinh Bạch dựa mặt vào ngực anh, lắng nghe từng nhịp tim đập mạnh mẽ, từ hơi thở phập phồng của anh cô cảm nhận được sự trầm mặc và giằng xé trong lòng anh.
Cô khẽ dịch mặt, môi chạm nhẹ qua lớp áo mỏng ở vị trí trái tim anh, như truyền cho anh một luồng năng lượng ấm áp, cũng như đang nói với anh rằng cô luôn ở bên anh, anh không hề cô đơn.
Cơ thể Chung Đình Diệp khẽ khựng lại, sau đó ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng khẽ hé bắt đầu chậm rãi kể lại tuổi thơ của mình.
Trong rất nhiều gia đình, Chung Đình Diệp được xem là đứa trẻ may mắn từ khi chào đời, anh đã được định sẵn là người thừa kế tập đoàn Chung thị.
Nhưng biến cố cũng lặng lẽ kéo đến cùng với khoảnh khắc anh trào đời.
Hơn hai mươi năm trước, mẹ của Chung Đình Diệp là tiểu thư của một gia tộc giàu có hàng đầu ở thành phố Nam Bình. Ông bà ngoại anh là những doanh nhân lừng lẫy trong giới thương trường.
Còn nhà học Chung, dưới sự dẫn dắt của Chung Đức Diệu cũng chen chân được vào bảng xếp hạng doanh nghiệp tại Vân Thành, sự nghiệp ổn định và phát triển.
Cho đến một ngày, khi Chung Đức Diệu dẫn Chung Bác Văn tham dự một sự kiện tình cờ gặp ông bà ngoại của Chung Đình Diệp và con gái của họ là Lục Văn Thiến.
Lúc ấy con cháu hai nhà đều đã đến tuổi lập gia đình, môn đăng hộ đối, là một mối hôn sự tốt đẹp không thể nghi ngờ.
Hơn nữa còn có thể thúc đẩy quan hệ hợp tác phát triển giữa hai bên.
Sau lần gặp thứ hai, hai nhà liền định ra hôn ước, mà Lục Văn Thiến cũng vừa ý Chung Bác Văn.
Qua vài lần tiếp xúc cả hai đều nảy sinh tình cảm.
Thế là một đám cưới hoàng tráng được tổ chức tại Vân Thành, nhà mẹ đẻ của Lục Văn Thiến lấy danh nghĩ của cô đầu tư 10% cổ phần vào Chung thị.
Chung Đức Diệu cũng rất hài lòng với con dâu, đích thân tặng cô 5% cổ phần coi như cách thể hiện hài lòng.
Chỉ trong chớp mắt, khi vừa bước chân vào nhà họ Chung, Lục Văn Thiến đã sở hữu 15% cổ phần của tập đoàn.
Trong mắt người ngoài, cuộc hôn nhân giữa hai nhà là một cuộc liên hôn hoàn hảo, Chung Bác Văn và Lục Văn Thiến lại là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh.
Chẳng bao lâu sau hôn lễ, Chung Bác Văn dần tiếp quản công ty còn Lục Văn Thiến cũng là người không chịu ngồi yên nên hai người cùng tham gia điều hàng Chung thị.
Chưa đầy một năm Lục Văn Thiến mang thai, mười tháng sau sinh ra Chung Đình Diệp. Cuộc sống tưởng chừng bắt đầu bước vào giai đoạn viên mãn nhưng hạnh phúc chưa kéo dài được bao lâu.
Sau khi có con Lục Văn Thiến dành ít thời gian hơn cho công việc, dồn hết tâm trí cho con trai. Bà nuôi dạy Chung Đình Diệp trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép ai gặp cũng thích.
Nhưng đến khi Chung Đình Diệp tròn ba tuổi, Lục Văn Thiến nhận ra chồng mình ngày càng bận rộn, về nhà cũng muộn hơn.
Trực giác của phụ nữ luôn nhạy bén, nhất là với người tinh anh như Lục Văn Thiến.
Cho đến một ngày cuối tuần, Chung Bác Văn nói rằng phải tăng ca ở công ty, bà không nói gì lặng lẽ đi theo ông. Nhưng xe vừa rẽ khỏi khu Lê Viên ông đã lái xe về phía một khu biệt thự khác.
Cảm giác bất an càng dâng cao, và khi tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ dắt theo một bé trai đứng trước cửa biệt thự vui vẻ chờ đợi Chung Bác Văn bà mới sững sờ không nói lên lời.
Sự thật tàn nhẫn hơn cả giới hạn mà cô có thể tưởng tượng.
Cậu bé buông tay người phụ nữ chạy đến ôm chân Chung Bác Văn hớn hở gọi “Bố!”
Nhìn chiều cao cậu bé còn cao hơn Chung Đình Diệp nửa cái đầu.
Lục Văn Thiến như bị sét đánh ngang tai, một đứa trẻ còn lớn hơn con bà gọi ông là bố, điều đó chỉ có thể là trước khi kết hôn Chung Bác Văn đã có người khác và có con riêng.
Lục Văn Thiến vốn là người kiêu ngạo lòng tự trọng cao, không thể chấp nhận sự phản bội này, trong cơn phẫn nộ bà lập tức báo cho ông nội Chung để cả nhà biết được sự bẩn thỉu mà Chung Bác Văn đã che giấu.
Bị ông cụ truy hỏi Chung Bác Văn buộc phải thừa nhận, ông ta nói người phụ nữ kia là bạn gái từ thời đại học, còn Chung Tử Du là con của hai người họ.
Chung Tử Du lớn hơn Chung Đình Diệp một tuổi.
Lục Văn Thiến không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân bị lừa dối như vậy, bà bình thản đặt một bản thỏa thuận ly hôn đã soạn sẵn trên bàn: “Chúng ta ly hôn đi.”
Lúc ấy Chung Bác Văn vừa mới nắm quyền điều hành công ty sao có thể dễ dàng buông tay, ông ta lạnh lùng buông một câu: “Tôi không đồng ý ly hôn, em muốn sống ly thân tì tùy.”
Cuối cùng Lục Văn Thiến mang theo Chung Đình Diệp mới ba tuổi rời khỏi nhà họ Chung ra nước ngoài sinh sống.
Khi Chung Đình Diệp lên mười, Lục Văn Thiến sau thất bại hôn nhân rơi vào trầm cảm rồi phát hiện mình mắc ung thư vú giai đoạn cuối. Tinh thần sa sút trông bà như già đi cả chục tuổi chỉ trong thời gian ngắn.
Dù sống ở nước ngoài nhưng tình hình phát triển của Chung thị bà vẫn theo dõi.
Sự hưng thịnh của Chung thị ngày hôm nay cũng có liên quan sâu sắc đến sự đầu tư và hỗ trợ làm ăn của nhà họ Lục năm xưa khi bà kết hôn.
Nhìn con trai đang ngủ say, Lục Văn Thiến bỗng nảy sinh quyết tâm quay về nước.
Vì Chung Đình Diệp là người thừa kế hợp pháp của Chung thị, bà muốn tương lại tập đoàn nằm trong tay con mình chứ không để rơi vào tay con riêng của kẻ thứ ba.
Dù bà có ra đi thì con trai cũng sẽ không phải chịu quá nhiều thiệt thòi.
Thế nhưng đúng vào ngày hai mẹ con trở về nước, không biết ai đã để lộ tin tức, vừa ra khỏi sân bay Chung Đình Diệp đã bị người ta bắt cóc, khi bà tỉnh lại thì chiếc xe kia đã biến mất.
Bà sợ hãi đến mức rối loạn tinh thần, lập tức gọi cho ông nội Chung và nhờ gia đình bên ngoại giúp đỡ tìm kiếm. Cuối cùng sau một đêm họ tìm thấyChung Đình Diệp trong một ngôi nhà bỏ hoang.
Từ sau chuyện đó ông nội đã sắp xếp cho Chung Đình Diệp đi học võ để phòng thủ và kỹ năng tự vệ.
Không rõ là vì chạm cảnh này hay vì mãi không vượt qua được vết thương trong lòng mà chưa đầy ba năm sau khi về nhà họ Chung cơ thể Lục Văn Thiến ngày càng yếu đi.
Buổi tối trước khi bà qua đời, ông nội chủ động hứa với bà rằng sẽ không để người phụ nữ và đứa trẻ kia bước chân vào cửa nhà họ Chung, còn Chung Đình Diệp sẽ do ông nội nuôi dưỡng đến khi trưởng thành. Đợi đến ngày anh kết hôn lập gia đình tập đoàn nhà họ Chung sẽ chính thức giao lại cho cậu.
Sau khi mẹ mất, Chung Đình Diệp vốn đã ít nói lại càng trở nên trầm lặng hơn, toàn tâm toàn ý dồn vào việc học.
Anh nghĩ chỉ khi bản thân trở nên xuất sắc bố mới có thể nhìn thấy anh, anh cũng mong mốn có thể giống như những đứa trẻ khác, được hưởng sự yêu thương của bố.
Đôi khi nhìn thấy gia đình bác cả quây quần vui vẻ bên nhau anh vô cùng ngưỡng mộ. Những cảnh tượng ấy dường như từ khi anh ba tuổi đã chỉ còn xuát hiện ở trong giấc mơ.
Ông nội và bác cả đối xử với anh rất tốt nhưng mảnh ghép thiếu hụt trong lòng một khi mất đi thì chẳng thể nào bù đắp lại.
Dù xung quanh có rất nhiều bạn bè nhưng ít ai thực sự muốn chơi với anh.
Bởi vì anh từng tận tai nghe thấy có người than phiền với bố mẹ rằng: “Con không thích chơi với Chung Đình Diệp, cậu ấy không thích nói chuyện cũng không biết cười, cứ như khúc gỗ vậy, chẳng vui gì cả.”
“Nhưng vẫn phải đi theo cậu ấy, cậu ấy là người thừa kế tương lai của nhà học Chung, sau này việc làm ăn nhà mình còn phải nhờ cậy bên đó. Con không muốn mua mô hình máy bay phiên bản giới hạn à? Không lấy lòng cậu ấy thì sao mà bàn chuyện làm ăn với nhà họ được.”
Vậy nên con người không phải sinh ra đã lạnh lùng, mà là do cuộc sống đã quên mất họ.
Gia đình cô tuy bình thường nhưng chưa bao giờ thiếu tình yêu và hạnh phúc. Bà Mã là kiểu người miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ mềm mại, mỗi lần mắng cô xong lại lặng lẽ chuẩn bị món ngon cho cô.
Ông Thẩm thì càng thương con, thường lén lút dẫn cô đi ăn món ngon sau lưng bà Mã.
Tuổi thơ của cô chưa từng thiếu những ký ức ấm áp.
Nếu như Chung Đình Diệp không gặp được Trì Nghiên Khê, Nguyên Nhược và những người đó thử hỏi tuổi thơ của anh sẽ thiếu đi bao nhiêu màu sắc? Có lẽ thứ đi cùng cậu chỉ còn là bóng tối và cô đơn.
Giờ nghĩ lại cô nên cảm ơn Tô Hâm Mộc vì cô ấy đã mang đến một màu sắc khác biệt trong tuổi thơ của Chung Đình Diệp.
Không phải màu sắc rực rỡ nhưng ít nhất cũng là một vệt sáng dịu nhẹ, đủ để để sưởi ấm anh.
“Chồng.” Thẩm Khinh Bạch khẽ gọi.
Cằm của Chung Đình Diệp đặt trên đỉnh đầu cô, khóe môi lộ ra một nụ cười gượng gạo: “Sao vậy, cảm thấy anh đáng thương à?”
“Không phải.”
Thẩm Khinh Bạch cọ cọ má vào anh: “Em chỉ thấy hối hận vì ngày xưa không đưa anh về nhà sớm hơn, như vậy chíng ta đã quen nhau lâu hơn một chút, cho dù sau này anh có quay về nhà thì ký ức tuổi thơ của anh cũng sẽ có thêm em.”
Nếu đã định sẵn trở thành vợ chồng, cô nguyện giảm đi ba năm tuôi thọ để mang một tia sáng vào thế giới cô độc của anh.
“Anh có rồi, trong ký ức của anh vẫn luôn có em.”
Chung Đình Diệp cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: “Trong mơ anh cũng thường thấy em, đặc biệt là nụ cười chẳng bao giờ phai trên gương mặt em, khắc cốt ghi tâm mãi mãi không quên”
Thẩm Khinh Bạch lập tức ngẩng đầu nhìn anh, giơ tay chạm vao vị trí trái tim anh: “Vậy nên anh không chấp nhận Tô tiểu thư là vì em đã chiếm lấy nơi này trước rồi.”
Chung Đình Diệp mỉm cười: “Có lẽ vậy.”
Cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ khiến anh có cảm giác bài xích vô hình với tình cảm, chính sự xuất hiện của cô đã cho anh dũng khí để tin vào tình yêu lần nữa.
“Không phải có lẽ mà là sự thật.” Thẩm Khinh Bạch khẽ cười: “Em đã vào trước rồi, người đến sau dù có tốt thế nào cũng không thể thay thế.”
“Ừm, cô giáo Thẩm phân tích rất có lý.” Chung Đình Diệp cưng chiều mỉm cười.
Nghe anh nói vậy khóe môi Thẩm Khinh Bạch cũng cong lên, cô cảm nhận được rằng Chung Đình Diệp chỉ kể một phần câu chuyện, nhưng bối rối và cô đơn mà anh đã một mình đối mặt đều được chôn giấu nơi đáy lòng.
Giống như bây giờ, khi các cổ đông gây áp lực, tin tức trên hot search khiến ngừuoi ta phiền lòng nhưng mỗi lần về nhà anh chưa bao giờ mang những cảm xúc tiêu cực đó đến với cô.
Điều anh để lại cho cô mãi mãi là mặt tích cực nhất.
Nhưng sự việc đang leo thang, không phải một lời anh ủi đơn giản là có thể xoa dịu mọi thứ.
Đúng như Thẩm Khinh Bạch lo lắng, chủ đề lao động trẻ vị thành niên không những hạ nhiệt mà còn bùng phát dữ dội hơn, nhiều ngày liền đứng đầu hot search. Tập đoàn Chung thị lập tức trở thành chủ đề bàn tán của cả Vân Thành.
Thẩm Khinh Bạch ngồi trong văn phòng, mấy ngày nay đều thấp thỏm không yên.
Mặc dù Chung Đình Diệp luôn luôn tỏ ra bình thản khi ở nhà nhưng mỗi lần cô mơ màng tỉnh dậy bên cạnh đã không còn bóng dáng anh.
Đèn phòng làm việc sáng đến tận khuya.
Từ những mảnh rời rạc trong cuộc trò chuyện Thẩm Khinh Bạch dần chắp nối được một chút thông tin, lúc ký hợp đồng lao động cậu bé đó đã dùng chứng minh thư giả, còn lấy thân phận này để làm việc cần mẫn ở công trường suốt ba tháng.
Xem ra cậu bé thực sự rất cần công việc này, đến mức mới phải làm như vậy.
Nhưng điều khiến người ta nghi ngờ là sau khi xảy ra sự cố sập đổ, tại sao cậu bé ấy không tiếp tục che giấu mà còn chủ động tiết lộ tuổi thật với truyền thông?
Trong chuyện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải có người hứa hẹn gì đó với cậu bé hay không.
Hiện tại sự thật nằm ở cậu bé ấy, chỉ cần cậu bé nói ra tất cả tập đoàn Chung thị mới có thể hoàn toàn hóa giải khủng hoảng do hot search gây ra.
Thẩm Khinh Bạch mất một tiếng đồng hồ mới tra được địa chỉ nhà của cậu bé.
Tan làm xong cô lập tức lái xe đến đó.
Cô không nói với ai, chỉ tình cờ gặp Tưởng Tuấn Vỹ trước cổng trường nên hỏi đường đi, thấy anh định hỏi tiếp cô liền bịa một lý do để lấp li.ếm.
Toàn bộ chuyến đi mất nhiều hơn thời gian tra mạng nửa tiếng, có lẽ vì cô không quen đường hoặc cũng có thể là vì phía Tây thành phố quá hẻo lánh.
Thẩm Khinh Bạch lái xe hai tiếng rưỡi mới đến nơi.
Nơi đây còn tệ hơn cô nghĩ, nhà cửa cũ kỹ đường xá lộn xộn, rác rưởi vứt bừa bãi, không khí mang theo mùi mốc meo.
Ngõ phía trước quá nhỏ nên Thẩm Khinh Bạch không thể lái xe vào.
Cô hạ cửa kính thò đầu nhìn ra ngoài, thấy cách đó không xa có một tiệm tạp hóa lớn hơn chút, cô đánh tay lái chậm dừng xe bên cạnh tiệm.
Không mang theo túi, cô chỉ cầm điện thoại xuống xe, cô chỉ cầm điện thoại xuống xe, đi ngang qua cửa tiệm cô chợt dừng bước, nghĩ đến việc cậu bé kia vừa xuất viện không lâu, đã đến tận nơi thì nên mua chút hoa quả.
Nhưng vừa mới xoay người vào cửa hàng liền bị hai người đàn ông đang dựa vào tường hút thuốc ở bên kia đường để ý. Hai người liếc nhìn nhau, vứt điếu thuốc móc điện thoại gọi một cuộc điện thoại nào đó.
Thẩm Khinh Bạch hoàn toàn không biết mình bị theo dõi, mua xong trái cây cô lần theo địa chỉ trên điện thoại mà đi.
Khu nhà này nhìn không giống khu tập thể cũ mà giống như khu nhà ống từ thập niên 80, hành lang rất dài, trước mỗi cánh cửa đều có một bếp nhỏ, chắc là bếp riêng của từng nhà.
Lúc Thẩm Khinh Bạch xuất hiện, không ít người đi ngang qua đều nhìn cô một cái, có lẽ đang nghĩ một người ăn mặc thế này sao lại đến đây.
Cô mỉm cười với họ rồi ngẩng đầu nhìn số nhà trên tường.
“Cô tìm nhà số mấy thế?” Một người phụ nữ thấy cô trông hiền lành không giống người xấu liền chủ động hỏi.
Thẩm Khinh Bạch quay đầu nhìn bà, thấy đúng là hỏi mình liền cười đáp: “Tôi tìm nhà số 87.”
“Ồ, là tìm nhà Thạch Đầu à.” Người phụ nữ giơ tay chỉ: “Ở đó, đi thẳng ba căn nữa là tới, bà của Thạch Đầu chắc cũng đang chuẩn bị nấu cơm cho nó đấy.”
Thẩm Khinh Bạch cảm ơn, vừa đi được hai bước thì nghe thấy người phụ nữ kia lẩm bẩm: “Gần đây sao lạ vậy, cứ có người tìm Thạch Đầu suốt, mà toàn là mấy người giàu có, chẳng lẽ Thạch Đầu tìm được bố ruột rồi?”
“Chị gái, chị nói gần đây thường xuyên có người đến tìm Thạch Đầu à?” Thẩm Khinh Bạch bắt đầu cảm thấy có điều bất thường.
Người phụ nữ chống nạnh nói: “Đúng vậy, không lâu trước còn có một người đàn ông trung niên mặc vest đến, nhìn khí chất và cách ăn mặc thì biết là người có tiền. Lúc đó chúng tôi còn tưởng chẳng lẽ là bố ruột của Thạch Đầu tìm đến rồi sao.”
Thẩm Khinh Bạch nhíu mày hỏi lại: “Thạch Đầu là bà nội nhặt về sao?”
Người phụ nữ kia vừa định trả lời thì bị chồng kéo vào nhà: “Cái mồm bà đúng là nhiều chuyện, ai cũng dám buôn, đến lúc mang họa vào thân thì mới chừa!”
Hai vợ chồng cãi vã rồi quay vào nhà.
Thẩm Khinh Bạch càng cảm thấy chuyện này không đơn giản, cô thở dài một hơi, lần theo hướng người phụ nữ chỉ mà gõ cửa: “Xin chào, có ai ở nhà không?”
Đợi môt lúc lâu bên trong mới có động tĩnh.
Người mở cửa là một bà lão già yếu, bước đi lảo đảo, nhìn thấy một cô gái xinh xắn đứng trước cửa trên mặt bà hiện lên một nụ cười: “Cháu cũng đến tìm Thạch Đầu à?”
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch hơi sững người, sau đó đưa túi hoa quả ra trước mặt bà mỉm cười nói: “Cháu nghe nói Thạch Đầu bị thương nên lần này cháu đến thăm em ấy.”
“Ôi dào, cháu gái này khách sáo quá, còn mang cả hoa quả đến.”
Bà lão nắm tay cô niềm nở mời vào nhà: “Mau vào đi, Thạch Đầu đang nghỉ ngơi trong phòng đấy.”
“Cảm ơn bà ạ.” Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhìn đôi giày lại nhìn bà cụ dường như không đi déo cô liền lau nhẹ đế giày ở cửa rồi bước vào.
Trong ánh sáng mờ mịt, phòng rất nhỏ, nhìn qua chỉ có hai gian, ngay cả phòng khách cũng không có, bà cụ đưa cô vào phòng mình kéo ra một chiếc ghế: “Cháu gái ngồi trước nhé, bà đi gọi Thạch Đầu.”
Thẩm Khinh Bạch vội nhận ghế và cảm ơn: “Vâng ạ, cảm ơn bà.”
Trong phòng chỉ còn lại mình cô, cô ngẩng đầu nhìn quanh, trong phòng ngoài vài món nội thất đơn sơ thì chẳng có thiết bị điện tử nào. Xem ra việ Thạch Đầu nói dối đúng là có nỗi khổ riêng.
Thẩm Khinh Bạch cúi xuống bật màn hình điện thoại thì phát hiện điện thoại hết pin.
Cùng lúc đó trong văn phòng tổng giám đốc.
Chung Đình Diệp vốn định gọi cho Thẩm Khinh Bạch để báo hôm nay sẽ về muộn nhưng điện thoại cô luôn trong trạng thái tắt máy khiến anh có chút hoảng loạn.
Vừa thoát khỏi màn hình thì một số lạ gọi đến, anh nhíu mày chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng bắt mắy: “Alo.”
“Chung tổng phải không? Tôi là Tưởng Tuấn Vỹ.”
“Ừm tôi biết.”
Tưởng Tuấn Vỹ lo lắng hỏi: “Tiểu Bạch đã về nhà chưa? Tôi gọi điện cho cậu ấy mãi nhưng vẫn tắt máy. Trước lúc tan làm cậu ấy hỏi tôi đường đến khu Tây thành, lúc đó tôi đã thấy sắc mặt cậu ấy không ổn. Vừa nãy tra ra mới biết đó là địa chỉ gia đình cậu bé lao động vị thành niên đang nổi trên hot search, tôi sợ cậu ấy đã tự mình đến đó.”
Chung Đình Diệp cau mày: “Anh nói cô ấy đến Tây thành?”
Tưởng Tuấn Vỹ: “Nếu cô ấy chưa về nhà thì rất có khả năng.”
Chung Đình Diệp lập tức cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài: “Tần Vũ chuẩn bị xe.”