Giọng của Chung Đình Diệp vang lên bên tai cô, anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt, trong lời nói và ánh mắt đều chứa hàm ý rõ ràng.
Câu nói ấy lập tức khiến Thẩm Khinh Bạch nhớ lại mỗi lần cô gọi anh là ‘anh’ thì anh đều mất kiểm soát trở lên dữ dội.
Và cuối cùng là âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng anh.
Nghĩ tới đó mặt cô hơi đỏ lên lén nhìn Nha Hổ một cái, thấy tai nó không dựng lên mới quay đầu lườm anh một cái: “Nha Hổ còn ở đây anh đừng nói linh tinh.”
Ánh mắt Chung Đình Diệp dừng lại vành tai nhỏ nhắn đang ửng đỏ của cô, bật cười không thành tiếng: “Nha Hổ làm bố rồi, nó còn có kinh nghiệm hơn chúng ta.”
“. . . . . .”
Thẩm Khinh Bạch tròn xoe mắt, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc: “Chuyện này mà cũng lôi Nha Hổ ra so sánh được sao?”
Nha Hổ nghe thấy tên mình lập tức bật dậy từ sàn nhà, chui vào giữa hai người nhìn trái nhìn phải không rõ là hiểu chuyện hay chỉ muốn biểu thị rằng nó đã ăn hết phần thức ăn của mình.
Cái đuôi vàng óng của Nha Hổ cứ vẫy qua vẫy lại dữ dội như đang khoe khoang điều gì đó.
“. . . . . .”
Thẩm Khinh Bạch và Chung Đình Diệp nhìn nhau, cả hai không nhịn được bật cười.
Cuối cùng cô và Nha Hổ cũng được ăn một gói khoai tây chiên như mong muốn.
Nhưng cái giá mà Thẩm Khinh Bạch phải trả lại hơi cao, vừa bước ra khỏi phòng tắm đã bị Chung Đình Diệp chờ không nổi bế ngang lên.
Trên người cô còn đọng đầy nước, thấm ướt chiếc áo choàng tắm màu xanh đậm của anh.
Chung Đình Diệp nhẹ nhàng đặt cô lên gối, vươn tay dài tắt đèn đầu giường.
Khoảnh khắc đó, căn phòng chìm vào bóng tối.
Anh cúi người xuống, hơi thở ấm áp như có như không lướt qua gò má cô, cuối cùng đặt nụ hôn chính xác lên đôi đỏ mọng.
Nụ hôn của anh như làn nước ấm dưới vòi hoa sen, mềm mại và ướt át, từng lớp từng lớp bao phủ lấy cô không bỏ sót tấc da tấc thịt nào.
Thẩm Khinh Bạch ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng như hoa anh đào trên người anh, vừa quen thuộc vừa khiến người ta mê đắm.
Đêm tôi mờ ảo, kim đồng hồ trên tủ đầu giường lặng lẽ lướt qua, không biết đã xoay bao nhiêu vòng. Sau một tiếng rên khẽ, hai người sát lại với nhau không còn khe hở.
Một giọt mồ hôi từ trán Chung Đình Diệp rơi xuống, cơ thể anh áp lên người cô, giữ tư thế nửa chống nửa đè, khuỷu tay chống một bên giường.
Tuy chỉ một lần trong đêm nhưng thời gian thì chẳng rút ngắn chút nào.
Đèn ngủ sáng trở lại, Chung Đình Diệp đi tắm xong bước ra, vừa đi vừa lau tóc. Anh nhìn thấy tủ quần áo có động tĩnh liền bước tới gần: “Vợ à, sao còn chưa ngủ?”
Thẩm Khinh Bạch mới nhớ ra chiếc áo khoác cô mua cho anh hôm nay vẫn chưa thử, đang cúi đầu lục tìm chiếc áo len cổ cao màu trắng để phối đồ, cuối cùng tìm được ở góc sâu nhất của tủ.
Thấy anh vào, cô hào hứng vẫy tay: “Chồng à, anh mặc thử cho em xem đi.”
Chung Đình Diệp chưa nhìn áo cô cầm, nhướn mày hỏi: “Giờ này mà còn thử đồ gì?”
“Em đi mua đồ với Tiểu Lăng Tử, tiện thể mua cho anh chiếc áo khoác.” Cô giật lấy khăn trên người anh, đẩy anh đi thay đồ: “Anh thử xem vừa không.”
Chung Đình Diệp theo lực đẩy của cô bước lên hai bước, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác len màu đen, khóe môi cong lên: “Vậy anh thay luôn.”
Anh dừng lại, kéo áo choàng tắm ra, trần truồng đứng trước mặt cô.
Thẩm Khinh Bạch ngẩn người, chớp mắt mạnh một cái, dù đã nhìn nhiều lần nhưng chưa bao giờ cô thấy đủ, vô thức nuốt nước bọt.
Dưới ánh đèn ấm áp, cổ dài vai rộng, cơ bụng sáu múi, đường nhân ngư cùng đôi chân thon dài săn chắc, thân hình anh hoàn mỹ đến mức chẳng thể chê được.
Quá chuẩn luôn.
Chung Đình Diệp thay xong quần vào áo liền nhìn cô, thấy cô ngẩn ngơ nhìn anh đầy d.ục vọ.ng không nhịn được gõ nhẹ lên trán cô, khóe môi nhếch lên: “Tiểu lưu manh, nhìn đủ chưa?”
Trong mắt Chung Đình Diệp ánh lên sự cưng chiều, anh đưa tay xoa mạnh đầu cô.
Thẩm Khinh Bạch gạt tay anh ra, lùi lại vài bước nhìn từ đầu tới chân, bỗng như nghĩ ra điều gì đó định quay đầu chạy.
Chung Đình Diệp nắm tay cô lại, nhíu mày: “Không phải muốn xem anh mặc à, chạy đi đâu?”
“Anh đứng yên đấy em đi lấy điện thoại chụp hình.” Nói xong cô mặc kệ vẻ mặt khó hiểu của anh chạy vụt ra khỏi phòng thay đồ.
Một phút sau cô cầm điện thoại, làm ra vẻ chuyên nghiệp chỉ đạo: “Chồng à, hơi nghiêng một chút, nhìn về một chỗ giữ nguyên, biểu cảm lạnh lùng như bình thường ấy.”
“Đúng rồi, giờ anh quay lại nhìn em, mặt đừng có biểu cảm gì, cứ xem em là cấp dưới của anh đi.”
Chung Đình Diệp: “. . . . . .”
Hai mươi phút sau anh mất kiên nhẫn giật lấy điện thoại cô, bế cô quay về phòng ngủ: “Ngủ.”
“Chồng à, em chụp thêm một tấm nữa được không?” Thẩm Khinh Bạch cố gắng thương lượng.
Chung Đình Diệp thả cô xuống giường, áp sát xuống nhìn cô: “Nếu em còn chưa buồn ngủ thì làm thêm lần nữa.”
Nhìn đôi mắt anh càng ngày càng sâu, Thẩm Khinh Bạch lập tức mềm nhũn, giả vờ ngoáp: “Ngủ thôi ngủ thôi, buồn ngủ chết mất, anh mau lên giường đi.”
Chung Đình Diệp bật cười nhéo mũi cô, c.ởi quần áo rồi chui vào chăn nằm cạnh cô.
Anh nghiêng người, như bình thường ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô: “Ngủ ngon.”
Thẩm Khinh Bạch lim dim nhìn anh, sau đó dụi vào ngực anh khẽ nói: “Chồng à, anh mặc bộ này rất đẹp trai, giống mấy ngôi sao Hàn Quốc vậy, oppa.”
Cánh tay anh đang đặt trên eo cô siết lại: “Oppa nào?”
Thẩm Khinh Bạch ngớ người một giây sau đó bật cười khúc khích: “Là anh chứ ai, oppa cũng là ‘anh’ mà.”
Chung Đình Diệp nghe thấy người trong lòng vẫn cười không dứt liền đưa tay vỗ nhẹ lên mông cô: “Không ngủ thì đừng ngủ nữa.”
Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu hôn anh một cái: “Ngủ ngon chồng yêu.”
Cô tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, nhắm mắt lại chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
–
Thứ hai hôm sau, trời nắng rực rỡ, bầu trời trong xanh, là ngày ấm áp nhất từ khi Vân Thành bước vào mùa đông.
Thẩm Khinh Bạch lúc rửa mặt mới phát hiện trên cổ mình có vết hôn đỏ mà Chung Đình Diệp để lại. Hèn gì hôm qua chỗ đó ngứa ngứa, hóa ra là do anh làm.
Cô quay đầu nhìn ra phòng ngủ, thủ phạm đã đến công ty từ sớm.
Ban đầu cô định hôm nay trời đep thì mặc áo cổ thấp, nhưng xem ra đây chính là nỗi khổ khi được chiều chuộng.
Lúc đến trường không ít thầy cô đùa: “Cô Thẩm à, hôm nay trời ấm như vậy mà cô vẫn mặc áo len cổ cao, không nóng à?”
Vừa sắp xếp giáo án Thẩm Khinh Bạch vừa đáp: “Sắp đến kỳ nên thấy hơi lạnh.”
Một cô giáo cùng tuổi đi ngang qua vỗ nhẹ vai cô, ghé tai thì thầm cười: “Tôi nhớ dì cả của cô mới rời đi chưa lâu mà, chắc không phải do chồng cô làm gì hư đấy chứ?”
Thẩm Khinh Bạch vội lấy tay bịt miệng cô ấy lại: “Cô giáo Tiêu Tiêu, trưa nay tôi mời cô uống trà sữa được không?”
Dương Tiêu bật cười: “Vậy thì cảm ơn cô giáo Thẩm nhé.”
Những người trong văn phòng nghe thấy liền ồn ào lên: “Nghe có phần không nhỉ.”
Vừa dứt lời đã có người kêu lên: “Cô giáo Thẩm mau xem tin tức đi, hình như công ty chồng cô đang trên hot search đó.”
Người ngoài không biết mối quan hệ giữa cô và Chung Đình Diệp nhưng các giáo viên trong trường thì biết. Chỉ là hiệu trưởng đã dặn không được tiết lộ nên không ai dám bàn tán lung tung.
Lông mày Thẩm Khinh Bạch nhíu chặt, cô lập tức nghĩ đến chuyện ở công trường, quả nhiên vừa mở điện thoại ra, tất cả các trang web lớn đều đang đưa tin về sự cố sập công trường của tập đoàn Chung thị, còn có một tiêu đề nổi bật
—“Tập đoàn Chung thị thuê lao động trẻ vị thành niên, vì tiền mà bất chấp đạo đức.”
Tin này vừa được tung ra dư luận lập tức bị kích động, phần bình luận đầy rẫy những lời chỉ trích.
“Có thông tin cho biết tổng giám đốc mới năng lực kém, giám sát không siết chặt, ký hợp đồng lao động chỉ làm cho có lệ.”
“Chung thị vẫn được coi là ông lớn trong ngành bất động sản giờ kiểu này thì ai dám ở nhà của họ nữa chứ, không đảm bảo an toàn, dễ mất mạng như chơi.”
“Bọn tư bản là lũ không có lương tâm, có quyền có tiền là coi thường chất lượng, vật liệu xây dựng pha trộng, chưa biết chừng bê tông còn không đạt tiêu chuẩn.”
“Tôi vừa mua nhà của dự án mới của Chung thị mấy hôm trước, giờ phải làm sao đây?”
“Còn gọi là doanh nghiệp lớn nữa à, dùng cả trẻ vị thành niên, lương tâm đâu mất rồi? Một đưa trẻ bị thương sau này cuộc sống nó sẽ ra sao?”
Thẩm Khinh Bạch lướt xuống dưới, toàn là bình luận như vậy. Ngón tay cô siết chặt, lòng nặng trĩu, sự việc đã nghiêm trọng đến vậy Chung Đình Diệp phải giải quyết thế nào đây?
Cô mở điện thoại định gọi cho anh nhưng ngón tay lại dừng lại giữa chừng, có lẽ giờ này anh đang bận tối mắt, vẫn nên đợi thì hơn.
Quả thật là như vậy, không chỉ Chung Đình Diệp mà cả tập đoàn Chung thị đều đang nỗ lực xử lý sự việc đang trên hot search.
Tại phòng họp cổ đông, bầu không khí nặng nề bao trùm căng thẳng như dây đàn:
“Tổng giám đốc, hôm nay cổ phiếu của Chung thị đã giảm mấy điểm, hơn nữa còn có xu hướng tiếp tục giảm.”
“Từ khi thành lập đến nay Chung thị chưa từng lên hot search vì bê bối vật liệu xây dựng. Bây giờ xảy ra chuyện thế này anh phải cho chúng tôi một lời giải thích.”
“Đúng vậy, còn có cả lao động vị thành niên, tập đoàn chúng ta từ lúc nào thiếu công nhân đến mức phải tuyển cả trẻ em vậy?”
Chung Đình Diệp im lặng nghe hết những lời chất vấn, ánh mắt dán vào màn hình máy tính, ngón tay gõ bàn phím lạch cạch không ngừng. Chỉ nghe tiếp gõ phím dồn dập cũng đủ nhận ra sự căng thẳng nơi anh.
Viết xong dòng cuối cùng, anh dừng lại ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt, giọng mạnh mẽ dứt khoát: “Những vấn đề này là để chúng ta cùng giải quyết chứ không phải để các người lặp lại cho tôi nghe.”
Mọi người tuy bất mãn nhưng cũng im bặt.
Anh quay sang cấp dưới: “Bảo bộ phận PR trong vòng 2 tiếng phải có kết quả.”
“Tổng giám đốc, hiện giờ nhiều tài khoản marketing đang dẫn dắt dư luận cố ý thổi phồng chuyện này, tình hình rất khó kiểm soát, chúng tôi đang xử lý. . .”
“Tôi chỉ cần kết quả.” Anh ngắt lời, giọng trầm thấp.
Chung Đình Diệp lấy hai tập tài liệu trên bàn đưa cho Tần Vũ: “Phát cho mọi người xem.”
Ngay khi thấy tài liệu, tay của Chung Tử Du khẽ siết lại, quay sang nhìn Chung Bác Văn ngồi bên cạnh nhưng đối phương dường như không hề cảm nhận được ánh mắt đó, vẫn chăm chú nhìn tập tài liệu.
Vài phút sau, tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Chung Tử Du sau đó lại chuyển sang Chung Bác Văn, không ai dám chất vẫn cũng chẳng ai muốn làm kẻ tiên phong.
Chung Bác Văn đóng tập tài liệu lại, cất lời với giọng điệu điềm đạm: “Đừng nhìn tôi, cứ làm theo quy định của công ty đi.”
Chung Tử Du sững người nhìn ông, ánh mắt không thể che giấu vẻ kinh ngạc: “Bố, ý bố là gì? Dẫn con đến đây rồi mặc kệ sao? Lúc đó chính bố là người chọn nhà cung ứng mà?”
“Im mồm, đây là cuộc họp cấp cao, biết vị trí của mình đi.” Chung Bác Văn vội ngắt lời, giọng hạ thấp hơn một chút: “Công việc xảy ra sự cố không ai giúp được, sau này ký hợp đồng gì cũng phải điều tra trước đừng để sai lầm lặp lại.”
Trong phòng họp im phăng phắc.
Chung Đình Diệp xoay chiếc nhẫn cưới trong tay, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn toàn cảnh trước mắt. Quá quen thuộc nên cũng chẳng bất ngờ. Tất cả những điều này anh đã từng trải qua.
Không thể trách Chung Tử Du ngu ngốc, chỉ trách họ không may gặp phải một người cha ích kỷ.
Cuối cùng giám đốc nhân sự lên tiếng phá vỡ sự im lặng, tuyên bố tạm đình chỉ chức vụ giám đốc của Chung Tử Du theo quy định hợp đồng lao động, từ giờ mất tư cách tham dự họp cấp cao.
Ngay lập lức phải rời khỏi.
Chung Tử Du không nói một lời thu dọn đồ đạc trên bàn họp, khi đứng dậy anh ta liếc nhìn người bên cạnh, đôi mắt từng sáng như sao giờ trở nên mờ tối, lộ rõ nỗi thất vọng và nỗi đau không thể che giấu.
Có lẽ với Chung Bác Văn, cả anh ta và Chung Đình Diệp đều là những quân cờ, có cũng được không có cũng chẳng sao. Trước đây anh ta từng ngây thơ tin rẳng mình và mẹ khác biệt, sẽ được ông ta yêu thương bảo vệ.
Nhưng đến hôm nay, tất cả chỉ là ngộ nhận, Chung Bác Văn từ đầu đến cuối chỉ yêu chính bản thân ông ta, còn họ chẳng qua chỉ là bàn đạp trong cuộc chiến quyền lực.
Sau khi Chung Tử Du rời đi cuộc họp vãn tiếp tục, bộ phận PR xoay chuyển được phần nào dư luận, công bố đơn kiện và bằng chứng nhà cung ứng làm giả vật liệu, dư luận bắt đầu chuyển hướng về phía công ty kia.
Tuy nhiên chủ đề lao động vị thành niên vẫn chưa hạ nhiệy thậm chí còn leo top đầu hot search.
Trong đoạn video, nạn nhân khẳng định lúc ký hợp đồng với Chung thị đã cung cấp thông tin thật không giấu tuổi, lời đó vừa ra dư luận càng thêm phẫn nộ.
Tình hình lúc này nếu có thể dập được một trong hai hot search thì cũng coi như tạm nhẹ nhõm được phần nào.
Cuộc họp kéo dài bốn tiếng, ai rời đi cũng đều mệt mỏi.
Chung Đình Diệp vẫn ngồi bất động, mắt dán vào màn hình cho đến khi trên đầu vang lên một giọng nói châm chọc: “Ngồi ghế này không dễ như con nghĩ đúng không?”
Chung Bác Văn ung dung nhìn anh: “Nửa năm giao ước chỉ còn chưa đầy hai tháng, thành tích con hứa mới chỉ đạt một nửa giờ còn xảy ra chuyện thế này ai dám hợp tác với con nữa đây?”
“Cứ nói là người trẻ cần rèn luyện, tiếp quản công ty quá sớm chưa chắc đã tốt. Được ông tin tưởng thì đừng để ông thất vọng.”
Chung Bác Văn cười nhạt: “Ta còn chưa nghỉ ngơi được mấy ngày lại phải quay về giúp con dọn đống lộn xộn này. Nếu con không gánh nổi nữa thì nói với ta sớm một tiếng, ta đành miễn cưỡng nhận lại, dù sao con cũng là con trai ta.”
Chung Đình Diệp không lên tiếng, ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính hoàn toàn làm ngơ trước những lời nói của ông ta.
Thấy thái độ đó Chung Bác Văn khẽ hừ một tiếng rồi quay người bước ra khỏi văn phòng họp với dáng vẻ dứt khoát.
Tần Vũ nín thở đợi người di xa rồi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Chung tổng, chúng ta cũng về thôi.”
Bầu không khí như bị bấm nút tạm dừng, không biết qua bao lâu Chung Đình Diệp bỗng thốt lên một câu: “Tần Vũ, cậu thấy không, ông ta vốn chẳng có chút tình cảm nào.”
Tần Vũ giật mình, hơi cúi đầu, dường như mới hiểu ra sự thật Chung tổng lớn lại là người vô tình vô nghĩa. Trước đây ông ta lạnh nhạt với Chung Đình Diệp mọi người đều nghĩ là vì đã có Chung Tử Du.
Nhưng đến cuối cùng trong lòng ông ta không ai quan trong bằng quyền lực và địa vị.
Tần Vũ bỗng hiểu được lý do vì sao suốt bao năm qua Chung Đình Diệp cố gắng dành lấy quyền kiểm soát tập đoàn Chung thị không chỉ vì mình mẹ anh mà còn vì không muốn tâm huyết của ông nội bị hủy hoại.
–
Thẩm Khinh Bạch rảnh là lại xem hot search trên mạng, sự kiện sập tòa nhà đã được kiểm soát nhưng chủ đề về vị trẻ thành niên vẫn rất nóng.
Cô lo lắng suốt cả ngày, mấy lần định gọi cho Chung Đình Diệp nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.
Ông Thẩm và bà Mã cũng hỏi cô mấy lần về tình hình của Chung Đình Diệp, cô chỉ đành an ủi họ rằng công ty đã xử lý rồi, mọi chuyện không nghiêm trọng như trên mạng nói.
Tan học xong, Thẩm Khinh Bạch về nhà, vẫn tiếp tục học nấu ăn cùng dì Lý, dì Lý không dùng mạng nên tâm trạng không bị ảnh hưởng.
Chỉ có cô là tâm trạng rối bời, nấu ăn liên tục sai, lúc thì quên cho muối, lúc lại bỏ bột ngọt hai lần, may mà vẫn còn tạm ăn được.
Sau khi dì Lý về Thẩm Khinh Bạch ngồi một mình trước bàn ăn cầm điện thoại liên tục xem giờ. Đến tám giờ, cuối cùng cũng nghe đươc tiếng mở cửa.
Cô vội mang dép chạy nhanh ra, nhào vào lòng Chung Đình Diệp, vòng tay ôm chặt lấy anh: “Chồng ơi em truyền cho anh một ít năng lượng.”
Chung Đình Diệp cười: “Thấy hot search rồi à?”
Thẩm Khinh Bạch rúc trong lòng anh gật đầu: “Ừm, mọi chuyện nghiêm trọng như vậy sao?”
“Không sao.”
Chung Đình Diệp đặt tay lên sau đầu cô nhẹ ấn cô vào ngực mình, cằm tựa lên tóc cô: “Dư luận mà không cường điệu thì đâu có người xem, đó là chiêu trò của truyền thông thôi.”
Anh cúi người bế cô lên vừa đi vừa nói: “Mấy chuyện đó anh xử lý được, em không cần lo.”
Chung Đình Diệp ôm cô ngồi xuống ghế, Thẩm Khinh Bạch vẫn không buông tay, chân vẫn quấn chặt lấy eo anh.
Thấy vậy anh đành ông cô ngồi lên đùi mình: “Vậy thì ăn cơm làm sao được chứ?”
Thẩm Khinh Bạch quay người lấy khay cơm, dùng thìa gắp thức ăn và cơm vào chung một cái đĩa rồi đút cho anh: “Chúng ta cùng ăn.”
Bữa cơm đó hai người đút qua đút lại suốt gần hai tiếng mới xong.
Trong phòng khách, TV đang phát hoạt hình, Thẩm Khinh Bạch rúc trong lòng Chung Đình Diệp, Nha Hổ nằm trên thảm cũng nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Chồng à, công việc của anh có gì em giúp được không?”
Hôm nay sau giờ học cô đã vào bình luận cãi nhau với antifan, không chỉ cô mà nhiều đồng nghiệp cũng tham gia, cả Hạ Tử Lăng còn lén vào cãi nhau trong giờ làm.
Chung Đình Diệp nắm tay cô, mềm mại như không có xương, thờ ơ hỏi: “Thấy anh bị mắng nên đau lòng à?”
Thẩm Khinh Bạch: “Ừm, em không muốn người ta vu khống bôi nhọ anh, rõ ràng anh rất tốt mà.”
Chung Đình Diệp im lặng một lát rồi chậm rãi nói: “Không ai hoàn hảo cả, anh cũng vậy, chẳng tốt như em nghĩ đâu.”
Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ít nhất thì lúc mẹ anh mất, không có tình thương của cha anh từng có suy nghĩ rất tiêu cực.”
“. . . . . .”
“Lúc đó anh nghĩ nếu trái đất này biến mất không còn tồn tại nữa thì có phải anh sẽ không phải sống cô đơn một mình nữa, không còn phải đối mặt với sự lạnh lùng của lòng người nữa.”
Tim Thẩm Khinh Bạch như bị ai đó bóp chặt, đau đến mức không thở nổi.
Cô quay người ôm chặt lấy anh, bất giác cay sống mũi, nhẹ nhàng hỏi: “Anh kể cho em nghe về tuổi thơ của anh được không?”