Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 11



Ra khỏi khách sạn, cuối cùng Thẩm Khinh Bạch cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, vở kịch đêm nay thật khó diễn, chỉ cần sơ ý một chút thôi có thể sẽ bị người khác phát hiện.

Huống chi còn có quái thú đủ loại xuất hiện gây rối.

Đi giày cao gót cả buổi khiến gót chân cô bị căng cứng đến mức đau nhói. Trước đó do tinh thần căng thẳng nên cô chẳng cảm nhận được gì, hiện tại chỉ ước được đi chân trần.

Thẩm Khinh Bạch nghiêng đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh, suốt chặng đường anh chẳng hề nói một lời, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang bị anh nắm lấy. Có lẽ đêm nay anh đã nắm tay cô mấy lần nhưng không còn cảm giác khó chịu như lúc đầu. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là diễn kịch, màn trình diễn đã qua, các diễn viên cũng nên quay lại với hiện thực.

Cô không để lộ cảm xúc, rút tay ra và nhẹ nhàng nói: “Hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi một lần nữa, cứ như vậy không biết bao lâu mới có thể trả hết nợ cho anh.”

Chung Đình Diệp dừng bước, ánh mắt nhìn thoáng qua bàn tay trống rỗng rồi quay sang nhìn góc nghiêng của cô: “Không có gì, sau này sẽ có cơ hội trả.”

Thẩm Khinh Bạch hơi bối rối sau đó liền hiểu được ý anh: “Được, nếu anh cần tôi giúp đỡ cứ nói ra, tôi nhất định sẽ giúp hết khả năng của mình.”

Chung Đình Diệp nhìn cô đang đăm chiêu cũng không nói thêm gì nữa.

Thẩm Khinh Bạch thu hồi ánh mắt, bước tiếp trên con đường trước mặt.

Chung Đình Diệp cúi đầu, ánh mắt dán vào dáng đi vụng về của cô, lông mày hơi nhíu lại.

Sau một lúc im lặng, anh từ từ cởi áo vest xuống, bước lên vài bước khoác vào vai cô, sau đó cúi người ôm lấy eo cô bằng một cánh tay, tay kia xuyên qua chân xoay người bế cô lên.

Cơ thể bỗng dưng bị treo lơ lửng Thẩm Khinh Bạch theo bản năng ôm lấy cổ anh, mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng lan tỏa từ người đàn ông len lỏi vào khứu giác.

Mát lạnh, sạch sẽ.

“Tôi. . .tôi có thể tự đi được.”

Thẩm Khinh Bạch nhiều năm không tiếp xúc thân mật như vậy với đàn ông nên toàn thân căng thẳng cứng đờ, thậm chí còn hơi bối rối: “Tôi hơi nặng, anh sẽ vất vả, vẫn nên để tôi xuống đi.”

“Không nặng.”

Chung Đình Diệp vẫn tiếp tục bế cô đi về bãi đậu xe, nói: “Lần sau đừng đi giày cao gót nữa, em cũng đâu có thấp.”

“. . . . . .”

Gió thu lặng lẹ thổi qua ngọn cây cuốn theo tiếng nhịp tim của anh, sợi tóc của cô tung bay theo làn gió đêm, vài sợi lướt qua má anh như nhuộm thêm chút gơi cảm.

Thẩm Khinh Bạch nhanh chóng tóm lấy những sợi tóc bay, giữ chặt vào ngực duy trì tư thế đó đến khi đến bãi đậu xe.

Tần Vũ từ ghế lái phụ xuống, nhanh chóng vòng qua ghế sau mở cửa: “Chung tổng, cô Thẩm.”

Chung Đình Diệp gật nhẹ đầu, cúi người đặt cô vào ghế sau, đang định đóng cửa thì Thẩm Khinh Bạch giơ tay giữ lại cửa: “Chờ chút.”

“Hửm?” Chung Đình Diệp nhìn cô.

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười: “Anh ấy vừa chào tôi mà tôi chưa kịp đáp lời, làm người thì phải có lịch sự chứ.”

Chung Đình Diệp quay đầu, ánh mắt không hứng nhìn về phía Tần Vũ.

“Cô Thẩm, cô khách sáo rồi, tôi chào cô là chuyện đương nhiên mà.” Ngay khoảnh khắc nhận được ánh mắt từ Chung tổng anh liền hiểu được ai đó đang ghen tỵ.

Thấy vậy anh liền gật đầu với Thẩm Khinh Bạch rồi vòng sang bên kia mở cửa.

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Cô chỉ muốn chào hỏi thôi mà, cần gấp gáp như thế không.

Siêu xe chầm chậm hòa vào dòng xe, Tần Vũ đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn đưa cho anh: “Chung tổng, đây là nội dung cuộc họp sau khi anh đi, anh xem trước đi, đây tất cả đều là dự án hôm nay cần anh quyết định.”

Thẩm Khinh Bạch lười biếng dựa vào ghế, đôi chân hơi duỗi ra một chút, sợ họ phát hiện hành động cởi giày trên xe không lịch sự nên cô cực kỳ cẩn thận nhấc chân trái lên, sau đó vụng về cởi ra một chiếc.

Cô thở phào một hơi, vừa định cởi chiếc còn lại thì chợt nghe được lời này của Tần Vũ.

Ai ngờ cô không kiểm soát được lực trên chân, chiếc giày cao gót bên chân trái bang một tiếng rơi thẳng xuống chân Chung Đình Diệp.

Động tác của hai người kia dừng lại, đồng thời quay sang nhìn về phía cô.

Trong xe im lặng một lát.

Thẩm Khinh Bạch nhìn thấy Chung Đình Diệp đặt tài liệu trong tay xuống, cúi người nhặt chiếc giày.

Không đợi anh đưa lại cho cô, cô định giơ tay cầm lấy nhưng đáng tiếc đã vẫn chậm một bước.

Ban đầu Thẩm Khinh Bạch định nói lời cả ơn nhưng cảm thấy chiếc giày cao gót khó khăn lắm cô mới tháo được ra lại bị Chung Đình Diệp cẩn thận đi lại cho.

Trên mặt cô nở nụ cười cảm ơn nhưng trong lòng thì bực bội tự nói: “Một ông chủ như anh không thể thờ ơ chút được sao, đừng lịch thiệp mãi như thế chứ!”

Thật sự không cần đâu!

Thẩm Khinh Bạch giơ tay vuốt tóc, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ tối mịt.

Gót chân lại đau. . . . . .

Chung Đình Diệp nghĩ rằng cô đang xấu hổ liền quay đầu nói với Tần Vũ: “Tiếp tục đi.”

“À vâng. . .” Tần Vũ hoàn hồn, cảnh vừa rồi khiến anh hơi lơ ngơ, không ngờ Chung tổng nghiêm nghị về sự sạch sẽ lại có thể làm chuyện vừa rồi.

Đi giày cho phụ nữ, omg!

Thật sự điên rồi.

Sau một hồi lâu, bầu không khí yên lặng trong xe dần tan biến.

Thẩm Khinh Bạch hơi nghiêng đầu, qua hình bóng phản chiếu trên cửa sổ xe quan sát dáng vẻ chăm chú làm việc của Chung Đình Diệp, có thể thấy rõ sự mệt mỏi trong mắt anh.

Chợt nhớ lại lời Tần Vũ nói, hóa ra anh chưa xong việc đã chạy vội đến đây.

Ánh mắt Thẩm Khinh Bạch lại vô thức nhìn xuống đôi tay thon dài rõ khớp của anh, nghĩ bụng nếu anh làm mẫu tay chắc chắn cũng rất đắt giá.



Xe sang dừng lại trước cổng tiểu khu, Thẩm Khinh Bạch thấy tài xế định lái vào liền vội vàng ngăn cản: “Dừng ở đây là được rồi.”

Cô cởi chiếc áo vest khoác trên người đưa cho anh: “Hôm nay cảm ơn anh, công việc chưa xong mà đã phải chạy qua đây.”

Chung Đình Diệp nhận lấy: “Đã đồng ý với em thì không thể nào nuốt lời.”

“Hay là mai tôi mời anh ăn cơm nhé?” Thẩm Khinh Bạch nghĩ đến bữa ăn lần trước bị anh giành trả tiền trước, lần này lại còn đặc biệt gác lại công việc để đi dự tiệc cưới cùng cô. Loạn ân tình này cô chỉ có thể mời một bữa cơm để thể hiện sự chân thành.

Chung Đình Diệp: “Được.”

Thẩm Khinh Bạch xuống xe, xoay người vẫy tay với Chung Đình Diệp: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Quẹt thẻ vào khu nhà.

Thẩm Khinh Bạch nhịn đau để bước đi tiếp, vừa đi được hai bước điện thoại trong túi bỗng rung lên, cô lấy ra xem, trên màn hình hiển thị đồng chí Thẩm.

Cô tưởng ông giục mình về nhà sớm liền lên tiếng trước: “Đừng giục nữa! Con đang ở dưới nhà rồi, sắp về rồi đây.”

“Con gái, đừng về nhà, nhanh đến bệnh viện đi.” Giọng nói của Thẩm Đông Hoa khàn hẳn đi như thể vừa khóc xong.

Đầu óc Thẩm Khinh Bạch choáng váng, lập tức quay người chạy ra khỏi tiểu khu, quên luôn sự đau đớn ở chân. Giọng cô run rẩy: “Bố, bố bị làm sao vậy, đang yên lành sao lại đi bệnh viện?”

“Bố không sao, là mẹ con. . .” Thẩm Đông Hoa nghẹn lại: “Tình trạng của mẹ con không tốt lắm, con mau đến đây đi.”

Lần đầu tiên nghe thấy giọng ông nghẹn ngào, tim Thẩm Khinh Bạch như thắt lại: “Mẹ con bị làm sao vậy, ngày hôm qua vẫn mắng con khỏe như vậy mà?”

“Trong điện thoại không nói rõ được, con đến đây rồi nói sau, khoa nội trú tầng sáu bệnh viện thành phố, ra khỏi thang máy sẽ nhìn thấy bố.”

Thẩm Khinh Bạch vội vàng đáp một tiếng, lòng nóng như lửa đốt chạy ra cổng tiểu khu, thấy xe của Chung Đình Diệp vẫn còn chưa đi cô liền chạy đến gần, kéo cửa xe: “Anh có thể đưa tôi đến bệnh viện thành phố được không?”

Chung Đình Diệp nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, quay sang bảo tài xế: “Lái xe nhanh nhất có thể.”

Thẩm Khinh Bạch nói cảm ơn, ánh mắt dán chặt ra ngoài cửa sổ, bàn tay nắm chặt.

Từ trước đến nay sức khỏe của mẹ cô vốn rất tốt, bình thường cũng chưa thấy bà phải tiêm hay uống thuốc. Lúc rảnh rỗi bà còn xuống sân khu nhà nhảy múa, lần này đột nhiên phải vào bệnh viện cô vô cùng hoảng sợ.

Xe chạy rất nhanh, chưa đến hai mười phút đã đến nơi.

Nhưng giữa đường tài xế đã vượt mấy cái đèn đỏ cô đều nhìn thấy được.

Chưa kịp nói lời cảm ơn cô đã lao nhanh vào thang máy, nhấn nút tầng sáu xong mới thấy Chung Đình Diệp và Tần Vũ cũng chạy theo.

Chung Đình Diệp thấy ánh mắt khó hiểu của cô liền lên tiếng giải thích: “Xem có thể giúp đỡ được gì không.”

Đầu óc Thẩm Khinh Bạch rối bời nên cũng không kịp nghĩ xem lúc này có thích hợp để anh gặp bố mẹ mình hay không, chỉ gật đầu qua loa rồi quay ra nhìn con số nhảy trên bảng điều khiển.

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Thẩm Khinh Bạch định lấy điện thoại ra gọi điện hỏi bố số phòng, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mẹ mình đang nằm trên giường bệnh cách đó không xa.

Cô cau mày, bước nhanh tới, thở hổn hển hỏi: “Sao lại nằm ngoài hành lang, không còn phòng bệnh ạ?”

“Y tá nói bệnh viện đang quá tải, mai mới sắp xếp được.” Thẩm Đông Hoa chỉ nhìn về phía thoát hiểm: “Con nhìn đi, ngay cả chỗ đó cũng có người nằm, bệnh còn nặng hơn mẹ con mà cũng không có phòng.”

“Nhưng cũng không thể nằm ở đây được, người đến người đi không an toàn chút nào.” Thẩm Khinh Bạch cúi người, sờ lên trán bà: “Mẹ, mẹ sao thế, sau này con con sẽ không chọc giận mẹ nữa, mẹ nói gì con cũng nghe, đừng dọa con được không?”

“Thật chứ?” Mã Như Duy đang yếu ớt bỗng mở to mắt, sắc mặt nhìn không hồng hào như trước nữa: “Vậy thì dẫn bạn trai đến cho mẹ xem đi.”

“. . . . . .” Bàn tay của Thẩm Khinh Bạch khựng lại, không ngờ mẹ cô vẫn có tâm trạng nghĩ đến chuyện này.

Cô vô thức quay đầu nhìn ngừuoi đàn ông phía sau, nhất thời không biết nói gì.

Màn kịch vừa khép lại chưa lâu diễn viên lại phải tiếp tục lên sân khấu.

Mã Như Duy nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy Chung Đình Diệp lịch lãm đứng đó đôi mắt vốn hơi ảm đạm bỗng hiện lên ý cười: “. . .Vị này là?”

Chung Đình Diệp bước lên một bước, hơi cúi người: “Con chào chú dì, con là bạn trai của A Bạch, Chung Đình Diệp ạ.”

“Ồ, xin chào xin chào.” Mã Như Duy cười gật đầu, trong lòng nghĩ quan hệ của hai đứa này hẳn là không tệ, ngay cả cách xưng hô cũng thấy thân mật gần gũi.

Thấy Thẩm Đông Hoa nãy giờ im lặng bà giơ tay vỗ vỗ vào ống quần ông, lúc này ông mới miễn cường ừ một tiếng.

“Là do cháu không thu xếp ổn thỏa, lẽ ra cháu phải đến thăm chú dì sớm hơn mới phải.” Chung Đình Diệp nghiêng đầu nhìn Tần Vũ: “Cậu đi tìm trưởng khoa bảo họ xếp một phòng vip đi.”

Tần Vũ: “Vâng.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn bố mẹ rồi đứng thẳng dậy hỏi anh: “Làm như vậy có ổn không?”

Lời khách sáo vẫn nên nói một chút, nhưng có thể nhờ quan hệ tìm được phòng thì chắn chắn tốt hơn nằm ngoài hành lang.

Chung Đình Diệp: “Để dì ở thoải mái mới là quan trọng nhất.”

“Vậy thì làm phiền Tiểu Chung rồi, lần đầu gặp mặt đã nhờ cháu giúp đỡ.” Mã Như Duy cười rạng rỡ nhìn Chung Đình Diệp, nhìn từ đầu tới chân một lượt, ngũ quan tuấn tú, khí chất xuất chúng, càng nhìn càng hài lòng.

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch nghiêng đầu bĩu môi, bà Mã gọi tiếng ‘Tiểu Chung’ này nghe thuận miệng thật đấy.

Chung Đình Diệp: “Đây là điều con nên làm, thưa dì.”



Sau khi chuyển tới phòng vip, một nhóm bác sĩ và y tá đi vào kiểm tra, chuẩn đoán ban đầu là ung thư trực tràng, cần làm nội soi đại tràng để xác định có phải ác tính hay không.

Sau đó sẽ tiếp tục kiểm tra mức độ lan rộng của tế bào ung thư rồi mới lên kế hoạch phẫu thuật.

“Sáng mai sẽ tiến hành nội soi trực tràng, chờ kết quả mới phân tích bệnh lý và đưa ra hướng điều trị.” Bác sĩ nói.

Thẩm Đông Hoa vội vàng gật đầu: “Được được, cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi truyền dịch Thẩm Khinh Bạch nắm tay mẹ: “Mẹ, trước đây mẹ có thấy gì bất thường không?”

“Cũng thấy khác lạ nhưng tưởng là chướng bụng, tiêu chảy, thỉnh thoảng đau bụng nhẹ. Mẹ cứ nghĩ là bệnh dạ dày nên uống ít thuốc rồi khỏi, ai ngờ là bệnh này.” Bà vốn có sức khỏe tốt, không ngờ nghĩ tới vấn đề nhỏ ở dạ dày lại biến thành ung thư.

Thẩm Đông Hoa đắp chăn cho vợ, bổ sung thêm: “Hôm nay mẹ con bị chảy máu khi đi vệ sinh, lúc đấy bố sợ chết khiếp.”

“Không nghiêm trọng như ông nói đâu.”

Mã Như Duy nhìn sang Chung Đình Diệp mỉm cười: “Tiểu Chung, lần này gặp nhau vội vàng quá, chờ dì xuất viện mời cháu đến nhà dì ăn cơm nhé.”

“Cảm ơn dì.” Chung Đình Diệp thấy sắc mặt bà khá hơn liền bảo Tần Vũ mang hoa quả và thuốc bổ vào: “Dì ạ, có chuyện gì cứ bảo A Bạch tìm cháu, cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

“Tiểu Chung, cháu khách sáo quá, nhờ có cháu dì mới có phòng bệnh, giờ lại còn mua thêm mấy thứ này nữa.” Mã Như Duy cảm thấy ngại, dù sao vẫn chưa phải con rể, phiền anh như vậy cũng không hay.

Bà quay sang Thẩm Khinh Bạch: “Trời cũng tối rồi, con tiễn Tiểu Chung đi.”

“Vậy mai cháu sẽ tới thăm dì sau ạ.” Chung Đình Diệp khẽ gật đầu với hai người rồi cùng Thẩm Khinh Bạch đi ra ngoài.

Trên hành lang, Thẩm Khinh Bạch nhìn thấy những chiếc giường bệnh xếp kín hai bên, người nhà bệnh nhân ngồi rải rác dọc lối đi lòng cô thoáng chua sót. Nếu không có anh chắc mẹ cô cũng rơi vào hoàn cảnh như này.

“Tối nay cảm ơn anh đã giúp đỡ, viện phí anh cứ nói tôi sẽ chuyển khoản qua wechat.”

Chung Đình Diệp dừng bứuoc, quay sang nhìn cô: “Em là bạn gái của tôi.”

Ý anh là những chuyện này đều là lẽ đương nhiên.

Bước chân Thẩm Khinh Bạch dừng lại, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt anh: “Nhưng chúng ta chỉ đang diễn thôi mà?”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Chung Đình Diệp nhìn cô chăm chú, từng câu từng chữ vang lên rõ ràng: “Tôi chưa bao giờ xem đây là diễn.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com