Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Mộ Dĩnh, Thẩm Khinh Bạch không nhịn được mà bật cười.
Hóa ra cảm giác vả lại mặt nó lại. . .sảng khoái đến như vậy.
Trong lòng cô âm thầm vui sướng đến mức bay lên tận trời.
Chung Đình Diệp nghiêng đầu nhìn thấy dáng vẻ của cô liền hiểu được nguyên nhân cô bảo mình tới, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Tôi phối hợp cũng được chứ?”
“Quá đỉnh luôn! Nên thưởng cho anh một người vàng nhỏ mới đúng, màn trình diễn của anh. . .” Thẩm Khinh Bạch bỗng nhiên im bặt, vội vàng quay sang nhìn anh mới nhận ra mình lỡ miệng nói cái gì.
Sau hai giây im lặng cô cụp mắt xuống, chột dạ gãi lòng bàn tay: “Xin lỗi nhé?”
Chung Đình Diệp dừng bước, quay sang nhìn cô: “Hửm?”
“Tôi thừa nhận hôm nay gọi anh tới đây không phải là vì lí do đơn thuần, anh cũng thấy vừa nãy tôi cố ý rồi đấy.” Thẩm Khinh Bạch cắn nhẹ môi, nghĩ thầm chắc anh cũng nhìn thấu tâm tư của cô khi hợp tác với anh rồi nhỉ. Không chừng còn cho rằng cô là loại con gái miệng lưỡi ngọt ngào nhưng tâm cơ.
Chung Đình Diệp nhìn cô một lúc rồi bất ngờ đưa tay nâng cằm cô lên, ngón tay thản nhiên đặt lên môi cô, cứu lấy bờ môi đang bị cô cắn đến biến dạng: “Chẳng phải các cặp đôi khác đều tương tác như vậy sao?”
Thẩm Khinh Bạch mở to mắt, ánh lên một tia kinh ngạc sau đó chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm của anh, tim vỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp.
Cô vội vàng quay mặt đi, vô thức liế.m đôi môi vừa bị anh chạm vào.
Dường như trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm từ đầu ngón tay anh.
“Bạch Bạch, sao cậu đi vệ sinh thôi màu lâu vậy? Hôn lễ sắp bắt. . .” Hạ Tử Lăng vừa bước vào liền khựng lại, những lời đang định nói cũng bị nuốt xuống.
Nghe thấy tiếng hai người đồng thời quay đầu lại.
Hạ Tử Lăng nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt với đường nét hoàn mỹ được ánh đèn khắc họa của người đàn ông liền hít sâu một hơi, sững sờ hôi lâu không phản ứng kịp.
Mẹ nó, cực phẩm gì đây!
Thật sự là người sao?
Tướng mạo này không tìm ra nổi một khuyết điểm, y hệt nam chính bước ra từ trong truyện tranh vậy!
Thẩm Khinh Bạch vội vàng rút tay khỏi khuỷu tay của anh, nhìn ngang nhìn dọc một vòng rồi mới mở miệng giới thiệu: “Đây là bạn thân của tôi, Hạ Tử Lăng, cũng là bạn cùng học đại học.”
Giọng Chung Đình Diệp trầm thấp mà ôn hòa: “Xin chào, tôi là Chung Đình Diệp.”
Lúc này Hạ Tử Lăng giống như là một bức tượng sáp, cứng ngắc nhếch khóe môi nhưng mãi không thể nặn ra một nụ cười hoàn chỉnh.
Thẩm Khinh Bạch xấu hổ xoa trán, tiến lên đẩy cô ấy một cái, ho nhẹ nhắc nhở: “Này, nên tỉnh lại thôi.”
“Hả? À. . .” Hạ Tử Lăng cố gắng hoạt động cơ miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười công nghiệp: “Rất, rất vui được gặp anh.”
“. . . . . .” Nhìn dáng vẻ mê trai của cô, Thẩm Khinh Bạch chỉ biết câm nín.
Cô ném cho Hạ Tử Lăng một ánh mắt ‘cậu tự tiêu hóa đi’ sau đó lướt qua cô, đi thẳng vào đại sảnh.
Chung Đình Diệp khẽ gật đầu với Hạ Tử Lăng rồi cũng bước theo Thẩm Khinh Bạch.
Khi Thẩm Khinh Bạch định đẩy cửa vào bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cô lập tức xoay người khoác tay Chung Đình Diệp lần nữa.
Thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, cô chột dạ cười khẽ: “Bên trong có khá nhiều bạn học. . .”
Suýt thì quên mất anh là công cụ của cô.
Thẩm Khinh Bạch giơ tay vuốt lại tóc ở cổ rồi nghiêng đầu nhìn Chung Đình Diệp, chắc chắn hình tượng của cả hai đều không có vấn đề gì cô mới đẩy tay nắm cửa.
Cùng lúc đó cửa chính của sảnh tiệc cưới từ bên trong chậm rãi mở ra, đi kèm với giọng nói hào hùng của MC: “Hãy cùng chào đón cô dâu và chú rể tiến vào lễ đường!”
Vừa dứt lời, cả đại sảnh vang lên những tràng pháo tay như sấm, ánh mắt của mọi người đồng loại hướng về phía cửa.
Trong nền nhạc hạnh phúc và xúc động, ai nấy đều rạng rõ nhìn về đôi vợ chồng mới. Khi ánh đèn sân khấu từ từ chiếu rọi lên hai người bọn họ, những tràng pháo tay nhiệt liệt bỗng nhiên dừng lại.
Toàn hội trường bỗng chìm vào sự yên tĩnh, không khí như đông cứng lại.
Dưới sự tác động của bầu không khí bây giờ, dù từng đứng lớp giảng dạy suốt ba năm nhưng Thẩm Khinh Bạch vẫn không chịu nổi ánh mắt của nhiều người như vậy. Bỗng nhiên căng thẳng đến mức không biết phải làm gì.
Tự dưng được tận hưởng khoảnh khắc mở màn của một lễ cưới cô chẳng có tý xúc động hay vui mừng nào, chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức độn thổ, cảm giác ngón chân bấu chặt xuống sàn đến mức có thể đào ra một cái lỗ.
Cô híp mắt nhìn sang bên cạnh, phát hiện gương mặt của Chung Đình Diệp rất bình thản, không hề có một tia lúng túng hay chột dạ. Cứ như thể nhân vật chính của buổi hôn lễ vốn dĩ là của anh, chẳng có một chút áp lực tâm lý nào.
Cô âm thầm thở dài, quả nhiên là người từng trải, gặp tình huống này vẫn có thể vững vàng không nao núng.
Khi Thẩm Khinh Bạch định kéo anh rời khỏi trung tâm của sự chú ý, giọng nói của Chu Học Văn từ phía sau vang lên: “Vợ ơi, không kịp nữa rồi, chúng ta đừng tìm khăn voan nữa, mau lên sân khấu. . . . . .”
Thẩm Khinh Bạch đột nhiên quay đầu, ánh mắt chạm thẳng vào Chu Học Văn.
Hai người sững sờ nhìn nhau đúng một giây.
Trước Khi Chu Học Văn kịp phản ứng, Thẩm Khinh Bạch đã mở miệng trước: “Phần xuất hiện hoành tráng tụi này đã giúp hai người làm mất rồi, phần còn lại vẫn nên để hai người tự tiếp tục đi.”
Nói xong cô kéo Chung Đình Diệp rời khỏi vị trí trung tâm mà không ngoảnh lại.
MC trên sân khấu thấy cảnh tượng này, đôi mắt đảo nhanh vài vòng sau đó lập tức dùng tài năng ăn nói khói léo của mình để xoay chuyển bầu không khí ngượng ngùng.
Chỉ trong vài phút, chương trình lễ cưới đã được đưa về đúng quỹ đạo.
Thấy sự chú ý của mọi người đều dồn về phía sân khấu, sợi dây căng thẳng của Thẩm Khinh Bạch mớ được thả lỏng.
“Căng thẳng lắm à?”
“Hả?”
Bất ngờ bị hơi thở ấm nóng bao trùm bên tai, Thẩm Khinh Bạch theo phản xạ quay đầu lại, vừa vặn đối diện với gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc của anh, hơi thở liền khựng lại.
Khoảng cách mập mờ này khiến cô muốn né tránh theo bản năng.
Cô hơi dịch đầu ra một chút nhưng vừa nghiêng đầu liền phát hiện các bạn học vốn đang nhìn lên sân khấu lại đồng loạt nhìn sang phía hai người bọn họ.
Không còn cách nào cô chỉ đành phải giữ nguyên tư thế, lặng lẽ dịch eo ra sau một chút: “Có một chút.”
Chung Đình Diệp nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô, cúi xuống cầm lấy bàn tay nhỏ, từng ngón tay đan chặt vào nhau: “Vậy có đỡ hơn không?”
“. . . . . .”
Hàng mi của Thẩm Khinh Bạch run rẩy nhìn anh.
Đại ca! Có cần nhập vai đến vậy không!
Cô khẽ giật giật muốn rút tay nhưng lại thấy người đàn ông này càng nắm chặt hơn, kinh ngạc hết sức. Đúng lúc đó cô liếc thấy Kha Chính Nam không xa, sắc mặt anh ta vô cùng khó coi, cô bỗng chốc không giật ra nữa, chớp mắt liền biến thành dịu dàng: “Ừm, vẫn quen anh nắm tay em hơn.”
Màn phát cẩu lương này của hai người khiến mọi người dù chưa ăn gì cũng cảm thấy no, bọn họ đồng loạt thu hồi ánh mắt.
Đặc biệt là mấy cô gái lúc nãy còn hùng hồn cười nhạo Thẩm Khinh Bạch, bây giờ nhìn thấy người đàn ông xuất sắc ngồi bên cạnh cô họ lại cảm thấy bản thân mình chẳng khác gì con hề tự biên tự diễn.
Ai nấy đều xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Thẩm Khinh Bạch, chỉ đành ngượng ngùng quay đầu về phía sân khấu.
Hạ Tử Lăng ghé sát tai cô, khẽ chậc hai tiếng: “Thấy chưa, con người chính là như vậy đấy. Cậu chỉ cần dẫn theo một người bạn trai đẹp trai, khí chất ngút ngàn xuất hiện là đám người kia liền bị chặn họng ngay.”
Cô ấy lại liếc nhìn Chung Đình Diệp một cái, hạ giọng nói nhỏ: “Nếu anh ta còn tiết lộ thân phận nữa thì chắc chắn đám người kia sẽ bu vào nịnh bợ như ruồi bọ gặp trứng nứt.”
“. . . . . .”
Nghe xong Thẩm Khinh Bạch nhíu mày nhìn cô ấy: “Dù sao thì cậu cũng tốt nghiệp đại học sư phạm, đừng kéo trình độ văn hóa xuống được không.”
“Được được được, sơ xất rồi, câu đó đúng là không xứng với người thừa kế tương lai của nhà họ Chung.”
Hạ Tử Lăng chống cằm, cách Thẩm Khinh bạch quang minh chính đại nhìn Chung Đình Diệp. Từng cử chỉ đều toát lên sự cao quý, cô ấy không nhịn được cảm thán: “Bạch Bạch, cậu nói xem cậu tu mấy kiếp mới gặp được vận may như này? Một người đàn ông đẳng cấp như thế này mà cậu lại gặp trong buổi xem mắt, hơn nữa lại còn là một sự nhầm lẫn.”
Thẩm Khinh Bạch thầm may mắn vì trong sảnh tiệc khá ồn ào, nếu không câu này của cô ấy thực sự khó mà nghe lọt tai.
Cái gì mà vận cứt chó chứ!
Đây gọi là duyên phận, biết chưa?
“Một tuần trước cậu còn nói mình không trèo cao nổi cơ mà?”
Hạ Tử Lăng liến nhìn hai người đang mười ngón tay đan chặt, chậc lưỡi nói: “Tay cũng nắm rồi còn giả vờ với tớ làm gì nữa, cậu thực sự không coi tớ là bạn thân nữa à.”
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch nhìn ánh mắt của cô, vốn định giải thích nhưng thấy không hợp hoàn cảnh nên đành bỏ qua, để sau có cơ hội sẽ từ từ nói rõ.
–
Lúc này trên sân khấu cô dâu và chú rể vừa trao nhẫn cưới xong, Chu Học Văn dùng một tay ôm eo cô dâu, siết chặt người vào lòng, giọng nghẹn ngào: “Vợ ơi anh yêu em.”
Đôi mắt cô dâu cũng ngấn lệ: “Chồng à em cũng yêu anh.”
Ngay sau đó, dưới sự reo hò của mọi người họ trao nhau một nụ hôn sâu.
Thẩm Khinh Bạch bị màn tỏ tình chân thành này làm cho cảm động, khóe môi khẽ cong lên đồng thời cũng không kìm được nước mắt.Cô nghiêng người lấy khăn giấy trên bàn, vô tình chạm phải ánh mắt của Chung Đình Diệp.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung hai giây.
Mặt cô lập tức nóng lên, vừa định né tránh thì cảm nhận được một hơi ấm lướt qua khóe mắt. Người đàn ông dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lăn xuống trên gò má của cô, giọng trầm ấm: “Đừng khóc, lem mất lớp trang điểm rồi.”
“Hả. . .”
Vài giây trước cô còn đang chìm đắm trong sự cảm động vậy mà bây giờ cảm thấy có chút lúng túng, hoàn toàn quên mất hôm nay mình có trang điểm.
Thẩm Khinh Bạch theo phản ứng giơ tay phải lên định lấy khăn giấy nhưng giơ được nửa chừng mới nhận ra bà tay không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Chung Đình Diệp nhận ra ý định của cô, năm ngón tay chậm rãi nới lỏng rút tay ra.
Tay phải được tự do, Thẩm Khinh Bạch vội vàng rút khăn giấy, cầm điện thoại trên bàn soi gương lau nhẹ khóe mắt. May mắn là vài sợi lông mi đã giữ lại được giọt nước mắt, sau khi lau xong cũng không thấy quá rõ.
Đúng lúc này đèn trong đại sảnh lại đồng loạt sáng lên, rực rỡ và chói lóa khiến biểu cảm trên khuôn mặt mỗi người càng thêm rõ nét. Hai bên gia đình tươi cười chúc phúc, cuối cùng mọi người nâng ly chúc mừng sự kết hợp của cô dâu chú rể.
Thẩm Khinh Bạch vốn tưởng Chung Đình Diệp sẽ không tham gia nghi thức này, nhưng trong tầm mắt cô lại thoáng nhìn thấy anh đang cầm ly rượu, hòa cùng mọi người nâng ly.
Cô thản nhiên thu lại ánh mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Khoảnh khắc này khá bình dị và gần gũi.
Tiệc cưới chính thức bắt đầu, các bàn tiệc lần lượt nhập tiệc. Có lẽ vì sự có mặt của Chung Đình Diệp nên mọi người ở bàn này chưa dám động đũa.
Thẩm Khinh Bạch nhìn quanh bàn rồi ánh mắt dừng lại ở trên người Chung Đình Diệp, mặc dù anh chỉ im lặng ngồi đó không nói gì nhưng dưới ánh đèn rực rỡ anh vẫn nổi bật theo một cách riêng biệt. Khí chất tỏa ra từ người anh khiến mọi người xung quanh bất giác im lặng.
“Mọi người ăn đi nếu không thức ăn nguội rồi sẽ không ngon nữa.” Cô cầm đũa lên trước, phá vỡ sự im lặng.
Có cô mở lời mọi người mới lục đục cầm đũa lên.
Một sốt nam giới bắt đầu rót rượu vào những ly còn trống trên bàn.
Thẩm Khinh Bạch vừa ăn xong một con bào ngư quay lại liền thấy ly rượu trước mặt mình đã được rót đầu từ bao giờ, không ngạc nhiên khi ly của Chung Đình Diệp cũng như vậy.
Những năm qua cô tham gia không ít đám cưới của bạn bè, từ bạn cấp ba đến đại học tính ra cũng hơn chục lần. Cô hiểu rõ nếu một khi đã uống ly đầu tiên sẽ có vô số người tiếp tục tới mời rượu.
Mặc dù cô không biết tửu lượng của anh ra sao nhưng lại không muốn anh uống rượu. Dù sao thì cũng là người mình đưa đến, vẫn nên chăm sóc anh cho tốt: “Cứ nói là anh bị dị ứng cồn không uống rượu nhé.”
Chung Đình Diệp nhìn cô, người đang ghé sát tai anh để nói nhỏ, khóe môi hơi cong lên: “Được.”
Trong lúc bữa tiệc diễn ra có vài người dũng cảm chủ động đến mời rượu Chung Đình Diệp, nhưng anh đều từ chối theo đúng lời dặn của Thẩm Khinh Bạch. Nhìn thấy vậy mọi người cũng không dám ép nữa, chỉ quay sang uống cùng bạn bè bên cạnh.
Trong lúc đó, Thẩm Khinh Bạch cúi đầu ăn, hoàn toàn không để ý đến hình tượng. Hạ Tử Lăng không nhìn nổi nữa nhẹ giọng nhắc nhở: “Cậu có thể giữ ý một chút được không, bạn trai cậu vẫn còn ở bên cạnh đấy! Nhìn cách cậu ăn kìa, chắc chắn là không dọa người ta chạy mất chứ?”
Thẩm Khinh Bạch tranh thủ liếc nhìn anh một cái rồi lại quay sang nói với Hạ Tử Lăng: “Dân dĩ thực vi thiên* mà, nếu vì ăn nhiều mà bị chê thì còn nói gì đến chuyện sau này nữa.”
*Dân dĩ thự vi thiên: nghĩa là dân lấy ăn làm trọng, tầm qua trọng của việc ăn uống trong cuộc sống.
“Aiya, cậu cứng đầu thật đấy, cậu cứ___”
Hạ Tử Lăn còn chưa nói xong đã bị Tưởng Tuấn Vỹ ngồi cạnh nhét một miếng cá vào miệng. Cô vội vàng nuốn xuống rồi quay đầu sang tức giận mắng anh: “Tớ còn chưa nói xong cậu nhét đồ ăn vào miệng tớ làm gì hả!”
“Tiểu Bạch có bạn trai tự biết chừng mực, cậu cứ yên ổn mà ăn đi.” Giang Tuấn Vỹ vừa nói vừa gắp thêm thức ăn vào bát cô.
Hạ Tử Lăng lườm anh một cái nhưng vẫn cúi đầu ăn tiếp.
–
Sau ba vòng rượu, Thẩm Khinh Bạch thấy những người lớn tuổi lần lượt rời đi cũng tạm biệt Hạ Tử Lăng cùng Tưởng Tuấn Vỹ, cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi cùng Chung Đình Diệp.
Nhưng vừa mới xoay người cô liền thấy một nhóm con trai do Kha Chính Nam dẫn đầu đang chậm rãi bước đến, một người trong số họ cười trêu chọc: “Bạn học Thẩm đi đi rồi à? Không định giớ thiệu với mọi người về__bạn trai mới à?”
Anh ta nhấn mạnh chữ ‘mới’ thu hút không ít ánh mắt dò xét từ các bạn học xung quanh.
Nói xong anh ta tỏ vẻ đắc ý, ánh mắt lại chuyển sang nhìn Chung Đình Diệp, khi ánh mắt chạm phải đôi mắt đen lạnh lùng của anh, anh ta bỗng khựng lại.
Ánh mắt tối sâu thẳm lạnh băng khiến người ta bất giác run sợ.
Thẩm Khinh Bạch cũng hiểu được ý đồ của bọn họ, chẳng qua là chỉ muốn giễu cợt đôi câu làm khó Chung Đình Diệp mà thôi.
Ánh mắt cô quét qua Kha Chính Nam, thấy bộ dạng dửng dưng không liên quan của anh ta, trong đầu liền nhớ ra lời Mộ Dĩnh nói, bây giờ nhìn anh ta cô chỉ thấy ghê tởm.
Hồi đó đúng là mù mắt mới có thể thích loại người này..
Vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp đại học hai người có thể cùng nhau học lên thạc sĩ, nhưng ngày đó khi cô cầm tài liệu ôn thi đến giảng đường tìm anh ta, lại vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa anh ta và Mộ Dĩnh trong cầu thang kí túc xá.
Nhưng lời bọ họ nói ra trắng trợn khiến chân cô như bị ma thuật trói chặt khôn gthể bước đi.
“Anh cùng cô ấy ở bên nhau hai năm nhưng chưa từng chạm vào cô ấy.”
“Hóa ra Khinh Bạch giống như tên của cô ấy, trong sạch như tuyết nha.”
“Anh biết cô ấy rất truyền thống, muốn giữ gìn đến lúc kết hôn.”
“Vậy anh có muốn thử. . .xem hôn sâu có hương vị như thế nào không?”
Lời vừa dứt, hành lang bỗng rơi vào tĩnh lặng.
Qua khe cửa, Thẩm Khinh Bạch thấy rõ hai người đang ôm hôn nhau như kẻ lữ hành tìm được nước giữa sa mạc, khao khát không thể kìm chế.
Cô bừng tỉnh khỏi dòng kí ức, ánh mắt lướt qua anh ta lại tình cờ trông thấy Mộ Dĩnh đứng cách đó không xa với vẻ mặt hả hê xem kịch.
Thẩm Khinh Bạch cười khẽ, nhướn mày nhìn về phía bọn họ: “Không cần giới thiệu đâu, dù sao thì sau này anh ấy cũng chẳng có chút liên quan gì đến các cậu, tôi thấy chẳng cần phải làm chuyện dư thừa để làm gì cả.”
Anh ta bị câu nói thằng thừng của cô chặn họng lập tức cứng đờ không nói nổi lời nào.
Kha Chính Nam nhíu mày nhìn Thẩm Khinh Bạch rồi ánh mắt lại rơi trên người Chung Đình Diệp, cười như không nói: “Anh Chung, tôi biết anh là thiếu gia giàu có không muốn giao du với những người bình thường như chúng tôi. Nhưng hôm nay anh lấy thân phận bạn trai của Tiểu Bạch tham dự, có phải cũng nên nhập gia tùy tục đúng chứ?”
Giọng điệu của anh ta vẫn mang theo vẻ kiêu căng thời sinh viên, thậm chí còn xen lẫn chút châm biếm.
“Kha Chính Nam!” Sự mất lịch sự của anh càng khiến Thẩm Khinh Bạch chán ghét, thậm chí lạnh lòng đến tận đáy: “Đừng mở miệng là kêu Tiểu Bạch, nghe rất chướng tai.”
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ anh lấy tư cách gì để đứng đây lên mặt nói chuyện với tôi? Đối với tôi, anh chẳng qua chỉ là rác rưởi mà tôi đã vứt bỏ từ lâu.”
Kha Chính Nam mím chặt môi, mắt nhìn cô chằm chằm, dường như không ngờ cô lại trực tiếp sỉ nhục mình trước mặt các bạn học.
Thẩm Khinh Bạch lướt mắt qua Mộ Dĩnh, giọng điệu đầy ẩn ý: “Nếu ai trong số các cậu thích rác rưởi thì mau nhặt về đi, cũng coi như bớt việc cho cô lao công.”
Giọng cô không lớn nhưng đủ để tất cả những người xung quanh nghe thấy.
Sắc mặt Kha Chính Nam vô cùng khó coi, anh ta tức tối định nắm lấy cổ tay cô nhưng Chung Đình Diệp lập tức bước lên, đẩy anh ta ra một cách nhẹ nhàng, đôi mắt mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.
Anh ta bỗng chốc bị khí thế của người đàn ông này ép đến mức vô thức lùi về sau mấy bước.
Chung Đình Diệp tự nhiên mà nắm lấy tay Thẩm Khinh Bạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta như thể đang nhìn một con hề không đáng được chú ý: “Lòng tôi theo cô ấy, người ngoài nghĩ gì tôi không bận tâm.”