“Bất kể điện hạ quyết định ra sao, A Sinh đời này đều là người của điện hạ.”
Ta nhìn hắn, rồi nhắm mắt lại.
Không lâu sau, có tin ta tạo phản.
Phụ hoàng thừa biết ta không làm chuyện đó, nhưng vẫn tin.
Chắc là vì Tam đệ giống người hơn chăng?
Sau đó, người nhìn ta như xuyên qua lớp da thịt để thấy một hình bóng khác:
“Mẫu thân ngươi cũng từng ngây thơ như vậy. Và… cũng vì ngây thơ ấy mà chec.”
Ta cười gật đầu:
“Đúng thế. Bà yêu phải một người như phụ hoàng. Nhưng nhi thần vẫn luôn thắc mắc mẫu thân vẫn luôn sống ở biệt viện, tin tức cách biệt, làm sao biết người thành thân?”
Sắc mặt phụ hoàng trầm xuống.
Ta cười, nước mắt sắp rơi, chỉ lặng lẽ nhìn người.
Cuối cùng, người không nói lời nào, phất tay áo rời đi.
Hy vọng cuối cùng cũng vỡ tan.
Ta hít sâu một hơi, dặn A Sinh:
“Bắt đầu đi.”
Hôm sau, ta đi nhìn nàng lần cuối.
Nàng đang ngồi trên xích đu, tay ôm bụng, khẽ thì thầm điều gì đó.
Cánh đào lả tả bay qua vai áo.
Ta nhìn gương mặt dịu dàng ấy, muốn khắc thật sâu vào tâm trí.
Tam đệ nhất định sẽ đưa nàng vào cung, việc buôn bán… chắc cũng không thể tiếp tục nữa.
Nhưng ta biết hắn thật lòng thương nàng.
Nếu không, với tính hắn, Đinh phủ sớm đã không còn tồn tại.
Nên ta có thể an tâm mà đi rồi.
Vài tháng sau, ta tạo phản.
Rồi lan tin ta chec trong loạn lạc.
Rời khỏi kinh thành, ta mới biết trần gian còn nhiều điều đẹp đẽ.
Ta cải trang, đến sống ở một ngôi làng nhỏ dân phong thuần hậu.
Người ở đây… ánh mắt thật trong.
Ta giải tán tai mắt, không còn hỏi thăm tin tức về nàng nữa.
Chẳng ngờ ba năm sau, lại từ miệng dân làng mà nghe được tin nàng đã mất.
Lần đầu trong đời, ta cảm thấy hối hận đến thế.
Hối hận vì năm ấy… không đoạt lấy nàng.
Một nữ tử có ánh mắt thuần khiết, sáng rỡ như thế, người đã khiến ta nhung nhớ suốt bao năm trời, thế mà lại chec?
Tự vẫn?
Lại còn chec trong cảnh thân x/á/c không còn mảnh vụn?
Ta lập tức phái A Sinh đi tra rõ.
Chẳng ngờ từng bước từng bước, nàng bị chèn ép đến đường cùng, rốt cuộc… một bước sa chân thành vĩnh biệt.
Mà Ân Càn… hắn ngay cả nữ nhi của mình cũng không giữ nổi?