“Ân Cửu Hà, nếu không vì mẫu phi ngươi dốc cạn sức sinh hạ ngươi, ngươi tưởng ta thật lòng muốn để ngươi thừa kế? Ta hỏi lại một lần: Lấy hay không lấy?”
Ta mím môi không đáp.
Ánh mắt phụ hoàng nheo lại, sắc bén không hề phai mòn theo năm tháng, mà càng thêm khí thế đè ép.
“Trong lòng con có người rồi?”
Ta nghĩ đến ánh mắt trong veo kia, ắc đầu:
“Chỉ là… ta không muốn giẫm lên m/á/u thịt người khác để trèo lên ngai vị.”
Phụ hoàng giận đến bật cười, chỉ ta:
“Ta lẽ ra không nên để ngươi sinh ra trong hoàng gia. Nuông chiều quá thành ra ngu ngốc ngây thơ! Nếu vậy thì, cút đi!”
Ta quỳ xuống, tạ chỉ.
Sau lưng là tiếng đồ đạc bị đập vỡ loảng xoảng.
Hôm sau, Thượng thư bộ Lễ dâng tấu nói huyết thống ta khả nghi.
Phụ hoàng nhìn ta, ánh mắt lạnh buốt như đang nói:
Đây là cơ hội cuối cùng.
Thế nhân đều nghĩ ta là con của hoàng hậu, nhưng kỳ thực, ta là kết quả của một mối tình dân gian của phụ hoàng.
Mẹ ta sinh khó, sinh xong liền qua đời.
Nhìn ánh mắt phụ hoàng, ta cúi đầu, cũng là ngày ấy, ta bị phế bỏ ngôi thái tử.
Không lâu sau, các thế lực ủng hộ ta bắt đầu rục rịch.
Ta cùng họ bàn đường rút lui, bình thản ngồi trong thư phòng uống trà, ăn điểm tâm.
A Sinh nhìn mà gần như phát điên:
“Điện hạ, bệ hạ trước giờ vẫn yêu thương người, sao lại đột nhiên như vậy…”
Ta phẩy tay:
“Tam đệ sắp trở lại rồi, ta chỉ là đang… giúp hắn một phen.”
A Sinh há miệng muốn nói gì đó hẳn là cho rằng ta đã phát điên.
Nhưng qua sự việc lần này, ta đã hiểu rõ vị trí kia… không dành cho ta.
Bảo ta vô ơn cũng được, bạc bẽo cũng xong, ta chỉ không muốn… trở thành người như phụ hoàng.
Tình cảm của người với ta xưa nay chẳng phải vì yêu thương, mà chỉ là bù đắp vì day dứt mà thôi.
Ta sớm đã biết.
Năm đó mẫu thân ta sắp sinh, người lại thành thân với hoàng hậu, đêm động phòng, mẹ ta trở dạ, chec trong cô độc.
Người không hề hay biết.
Từ đó, dốc lòng với ta đến nỗi cho hoàng hậu uống đoạn tử đan mãi không sinh con được.
Ở một phương diện nào đó, người với Tam đệ… thật giống nhau.
Sau ngày đó, ta bị giam trong phủ.
Nhị đệ chec nghe nói do nhiễm bệnh hèn mọn.
Tứ đệ cũng bị đày ra biên cương, giam lỏng vô hạn.
Ta đưa khế ước bán thân cho A Sinh, bảo hắn cùng Tử Ngọc rời đi.
Đừng để ta phải thấy bọn họ ngày ngày trước mắt nữa.
Nhưng hắn dường như đoán được gì, cứ mãi không chịu đi.
Ngày tam đệ nhận lại thân phận, còn cố ý đến chào ta.
Một gương mặt hiền lành vô hại, giống như đứa trẻ chưa lớn.
Đôi mắt phủ một tầng sương mù, khiến người nhìn chẳng rõ thật tâm.