Tình Nơi Nhân Thế

Chương 5



Tiêu Thành Hòa nghẹn lời, mặt sa sầm lại, quay người đi thẳng về hậu viện.

 

Thấy hắn như vậy, tâm trạng ta lập tức dễ chịu hơn hẳn.

 

Sáng sớm hôm sau, ta đã tỉnh giấc, trong lòng thấp thỏm bất an, chỉ chờ một tin báo.

 

Ta không nhớ rõ Ngụy Quốc công là mất vào buổi sáng hay buổi trưa, chỉ nhớ kiếp trước, vào buổi sáng hôm ấy ta nằng nặc đòi ăn bánh ú, mẫu thân và trù nương đang bận gói bánh trong bếp.

 

Sau đó, bà tử đi chợ về nói Ngụy Quốc công đã qua đời.

 

Tuy phủ Ngụy Quốc công không có qua lại gì với nhà ta, nhưng cảnh tượng hôm ấy ta luôn khắc ghi — nhất là sau khi mẫu thân qua đời, ta thường hay hồi tưởng về thời điểm đó.

 

Nhưng hai đời cách biệt, liệu chuyện cũ có còn như xưa?

 

Chờ mãi đến tận trưa, bỗng có người gõ cửa phòng.

 

Trường Phong đứng bên ngoài nói:

 

“Thẩm tiểu thư, tướng quân mời người qua thư phòng.”

 

Ta đi đến thư phòng của Tiêu Thành Hòa.

 

Giống như hôm trước, ta ngồi xuống đối diện hắn, rồi hỏi:

 

“Tiêu tướng quân, Ngụy Quốc công… đã qua đời rồi sao?”

 

Tiêu Thành Hòa lặng lẽ nhìn ta.

 

Khi ta bắt đầu lo lắng rằng mọi chuyện đã xảy ra khác đi, hắn mở miệng:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Nàng nói không sai. Ngụy Quốc công vừa mới lâm bệnh qua đời.”

 

Không sai…

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

“Vậy giờ Tiêu tướng quân đã tin ta rồi chứ?”

 

Hắn nhìn ta, không truy hỏi gì thêm, chỉ lạnh lùng nói:

 

“Nàng có thể rời đi.”

 

Ta bước được vài bước, lại thấy trong lòng chẳng cam tâm, quay đầu lại nhìn hắn:

 

“Tướng quân cũng đừng nghi ngờ phụ thân và ca ca ta nữa. Nhà họ Thẩm ta trung nghĩa ngay thẳng, tuyệt không có lòng phản bội.”

 

“Vậy thì tốt.”

 

Sắc mặt hắn vẫn không đổi.

 

Ngay lúc đó, Trường Phong bước vào bẩm:

 

“Đại nhân, tiểu công tử phủ Định An Vương tới, Thánh thượng truyền ngài vào cung.”

 

“Ừm.”

 

Tiêu Thành Hòa khẽ liếc ta một cái.

 

Ta vội kéo theo Thải Hà rời đi.

 

Hai ngày sau, ta nghe tin Tổng binh doanh Ngũ Đại Tây Sơn đã bị điều chuyển.

 

Lại thêm vài hôm nữa, không biết vì nguyên do gì, Thuỵ Vương bị Thánh thượng nghiêm khắc khiển trách, sau đó bị cấm túc nửa năm.

 

“Ổn rồi.”

 

Ta thở dài nhẹ nhõm.

 

Thánh thượng đã ra tay quản chế, tức là trong lòng đã có nghi ngờ.

 

Dẫu nửa năm sau Thuỵ Vương được thả ra, chắc cũng sẽ thu mình lại, không còn ngang ngược như trước.

 

Cuối tháng Sáu, ta và mẫu thân thu xếp hành lý, khởi hành đến Vọng Hải Phong.

 

Mùa hạ ở Vọng Hải Phong rất ngắn, vừa sang đầu tháng Bảy trời đã trở nên se lạnh.

 

Sau khi ta và mẫu thân đến nơi, lập tức cùng các phụ nhân trong quân doanh bắt tay vào việc làm áo bông, quần bông, bận rộn không ngơi tay.

 

Bởi vì năm nay sẽ có nạn tuyết rơi, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ y phục mùa đông cho tướng sĩ trước khi mùa rét đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta còn nhớ rõ, tháng Mười Một năm đó, người Mông Thác sẽ bất ngờ tập kích vào nửa đêm.

 

Phụ thân ta khi ấy bị thương, cả nhà chúng ta đón Tết tại Vọng Hải Phong trong giá lạnh.

 

Cũng như kiếp trước, cuối tháng Chín năm nay, tuyết bắt đầu rơi dày ở Vọng Hải Phong, kéo dài suốt nửa tháng, đè sập không ít nhà cửa.

 

May mà phụ thân ta từ sớm đã sửa sang thiện đường, tích trữ đầy đủ than củi và lương thực.

 

Nhưng điều khiến ta bất ngờ chính là — cho đến tận giao thừa, quân Mông Thác vẫn không hề xuất hiện.

 

Mọi người cười nói:

 

“Dựa theo cái thói quen của đám Mông Thác, nếu Tết mà còn không đến, thì sau Tết càng chẳng có động tĩnh gì đâu.”

 

Thế nhưng trong lòng ta vẫn âm thầm bất an.

 

Nếu đã không giống đời trước, vậy nhất định là có gì đó đã thay đổi.

 

Chẳng lẽ là do Cố Lăng đã làm gì?

 

Không thể nào, cuối năm hắn mới thành thân, bận bịu lo thăng quan tiến chức, hẳn là không rảnh quan tâm đến chuyện nơi biên thùy.

 

Vậy thì, là nguyên nhân gì dẫn đến thay đổi ấy?

 

Tháng Giêng cũng trôi qua bình an, mọi người bắt đầu chuẩn bị việc cày cấy vụ xuân.

 

Binh sĩ ở đây chủ yếu là dân thường kiêm việc lính, lúc không có chiến tranh thì lo cày cấy làm ruộng, khi có giặc mới cầm vũ khí ra trận.

 

Đêm mùng hai tháng Hai, ta đang mơ màng trong mộng, bỗng nghe tiếng pháo nổ vang vọng từ tường thành.

 

Giật mình tỉnh giấc, ta vội khoác áo chạy ra ngoài, liền nghe tiếng tù và dồn dập nổi lên từ phía cổng thành.

 

Phụ thân và ca ca ta thậm chí còn chưa kịp chỉnh tề xiêm y, đã lập tức lao ra từ trong phòng.

 

“Người Mông Thác tới rồi!” Ta trầm giọng nói.

 

“Các người ở yên trong nhà, đừng chạy loạn.”

 

Phụ thân căn dặn ta và mẫu thân.

 

Người Mông Thác đã trì hoãn suốt ba tháng.

 

Đúng lúc tất cả đều buông lỏng cảnh giác, bọn chúng bất ngờ đánh úp.

 

Tựa như…

 

Chúng đã biết rõ nội thành đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, nên cố ý trì hoãn ba tháng, chỉ để tung ra một đòn bất ngờ.

 

Nhất định có điều gì đó đã xảy ra.

 

Và điều đó — còn chưa kết thúc.

 

Phụ thân ta lập tức cho người dội nước lạnh lên tường thành giữa đêm, khiến mặt thành đóng một lớp băng dày.

 

Lại tăng cường gia cố cổng thành, khiến quân địch khó lòng công phá.

 

Quân Mông Thác đóng ngoài thành, không ngừng b.ắ.n tên và chửi mắng, ròng rã hai ngày.

 

“Phụ thân,”

 

Ta đứng trên lầu thành, chau mày, thấp giọng hỏi,

 

“Người có thấy gì bất thường không?”

 

Phụ thân ta chinh chiến hơn mười năm, nghe ta nói xong liền trầm giọng:

 

“Con cũng cảm thấy người Mông Thác đang cố ý trì hoãn?”

 

Ta gật đầu:

 

“Con nghĩ bọn chúng rất có thể đang giương đông kích tây. Gần đây có nơi nào dễ bị vượt qua không?”

 

Sắc mặt phụ thân ta hơi đổi:

 

“Hồng Ưng Sơn địa thế hiểm trở, chúng không thể vượt qua. Chỉ còn Thanh Ngọc Quan là gần nhất.”

 

Vì cẩn trọng, phụ thân lập tức sai người gửi tin khẩn đến Thanh Ngọc Quan và Hồng Ưng Sơn, tăng cường cảnh giới.

 

Quả đúng như dự đoán, Mông Thác giả vờ công thành để thu hút sự chú ý, còn thật sự thì tập kích Thanh Ngọc Quan vào lúc nửa đêm.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com