Tình Nơi Nhân Thế

Chương 4



Nhớ lại hôm đó ở Thiên Nhất Các, hắn từng hỏi ta có phải muội muội của Thẩm Nghĩa không.

 

Lại nhớ tới lúc ca ca ta lên đường, hai thuộc hạ của hắn đã theo sát phía sau…

 

Nếu hôm ấy ở Thiên Nhất Các, hắn đang điều tra vụ ám sát Thánh thượng, thì lúc này, rất có thể hắn đang nghi ngờ ca ca ta là nội gián.

 

Trong mắt hắn, việc ca ca ta cứu giá có thể chỉ là một màn kịch do kẻ phản nghịch dựng lên.

 

Mà đúng lúc hắn đang điều tra thì ta lại nặc danh tố cáo Thuỵ Vương — càng khiến nghi ngờ đổ dồn vào Thẩm gia.

 

Có lẽ, ta có nói gì, cũng không thể xóa được nghi kỵ trong lòng hắn.

 

Vậy thì, ta chỉ có thể tiếp tục nhận hết.

 

“Không phải.”

 

Ta cất giọng khẽ khàng,

 

“Là ta nói cho ca ca ta biết.”

 

“Ồ?”

 

Tiêu Thành Hòa khẽ nheo mắt, ánh nhìn sâu xa.

 

“Ta từng mộng một giấc mơ rất dài, trong mộng xảy ra vô số chuyện… đến khi tỉnh lại, những chuyện trong mộng lại thật sự ứng nghiệm.”

 

Tiêu Thành Hòa khẽ cười,

 

“Vậy ngươi mộng thấy Thánh thượng bị hành thích, mộng thấy Thuỵ Vương tạo phản?”

 

Ta khẽ gật đầu.

 

Sắc mặt hắn chợt lạnh xuống, sát khí quanh thân dâng cao,

 

“Thẩm tiểu thư cho rằng Tiêu mỗ dễ bị lừa vậy sao?”

 

Ta vội xua tay:

 

“Ta có thể chứng minh.”

 

Ngập ngừng một thoáng, ta cố gắng nhớ lại những chuyện từng xảy ra trong kiếp trước.

 

Nhưng liên quan đến Tiêu Thành Hòa thì lại chẳng có gì trọng yếu, đành lục tìm trí nhớ về người khác:

 

“Hai ngày nữa, Ngụy Quốc công sẽ lâm bệnh mà qua đời.”

 

Tiêu Thành Hòa im lặng nhìn ta.

 

Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chăm, tim ta đập liên hồi — rõ ràng tuổi tác không lớn, sao hắn lại khiến người ta áp lực đến vậy?

 

Cũng là công tử thế gia như Cố Lăng, cùng được nuông chiều từ nhỏ, vì sao hắn lại hoàn toàn khác biệt?

 

Ta đang ngẩn ngơ suy nghĩ, thì Tiêu Thành Hòa bỗng ra lệnh ra ngoài:

 

“Trường Phong, dọn dẹp gian phòng phía sau, mời Thẩm tiểu thư ở lại.”

 

Ta kinh ngạc nhìn hắn — hắn định giam lỏng ta?

 

“Chuyện liên quan trọng đại, đành để Thẩm tiểu thư chịu thiệt, ở tạm đây mấy hôm.”

 

Lời nói khách sáo, nhưng khẩu khí lại chẳng có nửa phần khách khí.

 

“Ngài định giam giữ ta? Ngài không có bằng chứng gì cả, làm vậy chẳng phải quá võ đoán sao?”

 

Hắn nhìn ta, giọng lạnh tanh:

 

“Ta muốn giữ ngươi lại, còn cần ngươi gật đầu cho phép?”

 

Nói chuyện không thông nổi, ta lập tức bật dậy, sải bước ra khỏi phòng.

 

Ta bị giam lỏng trong phòng.

 

Đến tối, Trường Phong mang cơm tới, ta liền nhờ hắn chuyển một phong thư cho mẫu thân.

 

“Bẩm tiểu thư, đã đưa đi rồi, xin tiểu thư yên tâm.”

 

Nửa đêm, ta đang tựa đầu giường mơ màng chợp mắt, trong giấc mộng hỗn loạn là những cảnh tượng đáng sợ, bỗng ngoài viện vang lên tiếng giao chiến.

 

Ta lập tức thổi tắt ngọn đèn.

 

Bất kể là chuyện gì, ta cũng không muốn dính dáng, chỉ mong sống yên ổn mà thôi.

 

Nhưng người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng mắc nghẹn — đúng lúc ấy, cửa phòng đột ngột bị đá văng, một người ngã vào trong, “rầm” một tiếng, ngã sóng soài ngay trước mặt ta.

 

Kẻ đó gượng dậy, phun ra một ngụm m.á.u tươi, rồi nhìn thấy ta.

 

Hắn vớ lấy thanh đao định xông tới.

 

Ta chộp lấy chiếc ghế đẩu cạnh giường, nhắm ngay đầu hắn mà nện xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn đổ gục tại chỗ.

 

Ta hoảng hốt kéo Thải Hà bỏ chạy ra ngoài, vừa đến cửa liền đ.â.m sầm vào một người.

 

Chưa kịp định thần, ta lại vung ghế lên định đánh tiếp.

 

Nhưng cổ tay đã bị người kia chặn lại.

 

“Là ta!”

 

Dưới ánh trăng, ta nhận ra người ấy là Tiêu Thành Hòa.

 

Không hiểu vì sao, nước mắt ta tức thì trào ra, rớt xuống từng giọt tủi thân:

 

“Tiêu tướng quân, nếu ngài muốn tra ta thì cứ tra, đâu cần dùng cái trò hù dọa thế này, thật là không có phẩm hạnh!”

 

Tiêu Thành Hòa sững người, cau mày:

 

“Là thích khách, mục tiêu là g.i.ế.c ta!”

 

“Vậy thì để hắn g.i.ế.c ngài đi, sao lại để hắn chạy vào phòng ta!”

 

Ta tức giận gào lên, chẳng biết mình đang nói gì, dứt lời liền quăng ghế đi, đẩy hắn ra, ngồi phịch xuống bậc cửa mà bật khóc.

 

Từ chiều hôm qua đến nay, ta sống trong nơm nớp, run sợ từng khắc, giờ lại xảy ra chuyện này, ta chỉ thấy… c.h.ế.t đi còn dễ chịu hơn.

 

Đột nhiên, một lọ thuốc trị thương được đưa tới trước mặt.

 

Ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Hòa.

 

Không đón lấy lọ thuốc, ta chỉ dùng khăn tay quấn bừa lên vết thương bị rạch ở tay.

 

“Hãy xử lý vết thương cho nàng ấy.”

 

Hắn ra lệnh cho Trường Phong.

 

Trường Phong do dự không dám tiến lên.

 

Tiêu Thành Hòa mặt lạnh như sương nhìn ta, ta giật lấy lọ thuốc trong tay hắn:

 

“Ta tự làm được.”

 

“Vậy thì đi ngủ thôi.”

 

Hắn phất tay muốn rời đi.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta lập tức nói:

 

“Ta không ngủ ở đây, ta muốn đổi phòng.”

 

Tiêu Thành Hòa cố nhẫn nhịn, rồi dặn Trường Phong:

 

“Đổi phòng cho nàng ấy.”

 

Đêm ấy ta không tài nào chợp mắt, chỉ ngồi trên giường mở trừng mắt, đợi mãi đến hừng đông.

 

“Chẳng ai biết cái nơi rách nát này có còn thích khách nữa không.”

 

Ta bực bội buông lời.

 

Ta chưa từng nghe nói Tiêu Thành Hòa ngoài nha môn của phủ Đô đốc Ngũ quân, còn có một chỗ làm việc như thế này — chẳng biết dùng để làm gì.

 

Dù sao, cũng chẳng phải nơi tốt lành gì.

 

Ngay lúc ấy, trong viện vang lên tiếng thì thầm trò chuyện của hai người:

 

“Lần đầu tiên đại nhân nhà ta bị người ta mắng đấy.”

 

“Vừa rồi ta thật sự sợ ngài ấy nổi nóng, vung đao c.h.é.m luôn Thẩm tiểu thư. Mà Thẩm tiểu thư cũng gan thật, nói ào ào như pháo, chẳng sợ đầu mình đang kề sát lưỡi dao.”

 

“Kỳ lạ nhất là… đại nhân lại chẳng nổi giận gì.”

 

Nghe thế, ta bất giác sờ cổ mình.

 

Sáng hôm sau trời vừa sáng, ta mở cửa bước ra sân vận động gân cốt một chút.

 

Thị vệ trong viện thấy cũng không ngăn cản.

 

Tiêu Thành Hòa sau khi hạ triều trở về, đi ngang qua chỗ ta, khẽ liếc nhìn.

 

Ta hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn đáp.

 

Hắn dừng bước, hỏi:

 

“Nàng có ý kiến với ta?”

 

“Đúng vậy!”

 

Ta đáp không chút khách khí.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com