Tình Nơi Nhân Thế

Chương 2



“Trọng sinh gì cơ? Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả.”

 

Ta đẩy hắn ra.

 

Đúng lúc này, có người bước tới, kéo Cố Lăng ra, vung tay tát về phía ta.

 

Ta né được, kinh ngạc nhìn người trước mặt.

 

Sắc mặt Cố Lăng đại biến:

 

“Điện hạ… sao nàng lại tới đây?”

 

“Nếu bản cung không đến, làm sao thấy được các ngươi dây dưa không dứt, vụng trộm lén lút sau lưng ta?”

 

Trường Bình Công chúa quát ta một tiếng:

 

“Bản cung đánh ngươi, ngươi còn dám né? Quỳ xuống cho ta!”

 

Thật là xúi quẩy!

 

Nhịn suốt ba tháng không ra khỏi cửa, ai ngờ vừa bước chân ra hôm nay liền chạm mặt hai kẻ xui xẻo ấy.

 

“Thần nữ tham kiến điện hạ.”

 

Ta không quỳ, chỉ cụp mắt đáp lời.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Điện hạ hiểu lầm rồi. Thần nữ vừa mới đến, Cố Thống lĩnh nhìn thấy nên hỏi mấy câu, còn hỏi gì, xin điện hạ hỏi chính thống lĩnh ấy.”

 

“Thần nữ cáo lui.”

 

Ta xoay người định đi, lại bị Trường Bình Công chúa giữ tay lại.

 

Nàng ta để móng tay dài, nắm lấy là lập tức bấm mạnh, đau đến nhíu mày.

 

“Bổn cung cho ngươi đi lúc nào?” nàng quát.

 

Ta đau đớn chau mày, ngước nhìn Trường Bình Công chúa, trong đầu nhanh chóng lướt qua từng ký ức kiếp trước.

 

Trường Bình Công chúa là con gái độc nhất của Thánh thượng, từ nhỏ được yêu chiều hết mực.

 

Kiếp trước, Thánh thượng vì không nỡ để nàng chịu khổ, từng phá lệ, cho phép phò mã của nàng tại vị trong triều suốt nhiều năm.

 

Phò mã?

 

Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu ta…

 

“Điện hạ—”

 

Ta nghiêng người, vừa định nói gì đó thì chợt nghe bên ngoài có người hô lớn:

 

“Tiêu tướng quân tới rồi! Tiêu tướng quân vạn an!”

 

Tiêu Thành Hòa?

 

Ta lập tức nhìn về phía hắn.

 

Hắn vận một thân trường bào sẫm màu, sải bước mà đến.

 

Thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sao, khí thế bất phàm — chỉ một ánh nhìn nhàn nhạt cũng đủ khiến người ta nín thở.

 

Vừa thấy hắn, ta liền nhớ đến lời đồn về người này.

 

Năm Hoằng Thái thứ mười, hắn dẫn binh đánh vào thành Hỉ Khang của Mông Thác, sau đó… thẳng tay đồ sát toàn thành.

 

Nghe nói sáng hôm sau, cả thành m.á.u chảy thành sông, kền kền che kín bầu trời.

 

Tuổi còn trẻ, nhưng trong quân đội đã có uy danh lẫy lừng.

 

Ngay cả Thái tử khi gặp hắn cũng phải nhường nhịn ba phần.

 

Lúc hắn nhìn sang phía này, ta rõ ràng cảm nhận được Trường Bình Công chúa khí thế lập tức yếu đi, tay nàng buông ra, vội vàng cất tiếng gọi:

 

“Biểu ca!”

 

Đương kim Thái hậu chính là cô tổ mẫu* của Tiêu Thành Hòa.

 

(*)Chị hoặc em gái của ông nội, tức là cô của cha.

 

“Tiêu tướng quân!”

 

Cố Lăng cũng lập tức chắp tay hành lễ.

 

Tiêu Thành Hòa nét mặt lạnh tanh, chỉ quét mắt một lượt qua ba người chúng ta, khẽ gật đầu, rồi dời ánh nhìn sang đài kể chuyện phía trên.

 

Người kể chuyện sợ đến mức chân nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.

 

“Người phía sau đài, toàn bộ bắt lại.”

 

Tiêu Thành Hòa cất giọng lãnh đạm.

 

Binh lính của hắn lập tức ùa vào hậu trường, tiếng khóc lóc vang dội cả tòa lầu.

 

Ta cau mày.

 

Tiêu Thành Hòa… đang bắt người?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn là Tổng Đô đốc Ngũ quân*, việc khiến hắn đích thân ra tay… chẳng lẽ là gian tế Mông Thác?

 

(*)Ngũ quân: Chỉ năm quân chủ lực của triều đình, gồm: Trung quân, Tả quân, Hữu quân, Tiền quân, Hậu quân.

 

Chợt ta nhớ đến việc Thánh thượng gặp thích khách.

 

Chẳng lẽ hai chuyện này có liên hệ?

 

Tiêu Thành Hòa vừa xoay người định rời đi, lại như chợt nhớ nơi này còn ba người đang đứng, bèn dừng bước, nhìn sang.

 

“Không đi à?”

 

“Tuân lệnh!”

 

Trường Bình Công chúa vội kéo theo Cố Lăng, chẳng dám chậm trễ nửa bước.

 

Ta cúi đầu, cũng định đi theo, lại nghe hắn gọi:

 

“Ngươi là muội muội của Thẩm Nghĩa?”

 

Ta ngoảnh lại nhìn hắn, gật đầu.

 

“Vâng, huynh trưởng của ta chính là Thẩm Nghĩa.”

 

Tiêu Thành Hòa đánh giá ta một lượt, không nói thêm lời nào, chỉ phất tay ra hiệu cho ta rời đi.

 

Ta vội vã đưa Thải Hà rời khỏi Thiên Nhất Các.

 

Vừa bước lên xe ngựa, Thải Hà đã ngồi phịch xuống, thở hổn hển:

 

“Tiểu thư… Tiêu tướng quân thật đáng sợ.”

 

“Ừ.”

 

Ta khẽ gật đầu.

 

“Về sau hắn còn đáng sợ hơn nữa.”

 

Năm mười chín tuổi hắn đã có thể đồ sát cả một tòa thành, người như vậy… sao có thể ôn hòa dễ gần?

 

Vài ngày sau, ta và mẫu thân tiễn ca ca lên đường đến Vọng Hải Phong.

 

Mẫu thân lo lắng không nguôi, vừa đi vừa dặn:

 

“Chờ mẫu thân tìm được cô nương thích hợp, sẽ viết thư báo cho con.”

 

Ca ca chỉ ậm ừ cho qua chuyện, rồi thúc ngựa rời đi.

 

Ta bật cười, mẫu thân liền gõ nhẹ lên trán ta:

 

“Con cười gì? Chính con bây giờ cũng chưa có nơi để gửi gắm kìa!”

 

Ta nghiêng người tựa vào vai người làm nũng.

 

Chuyện ta không muốn thành thân, nào dám thổ lộ, bằng không lại bị mẫu thân mắng cho một trận.

 

Ngay lúc ấy, ta chợt thấy hai con ngựa phi nhanh lướt qua xe ngựa, liền vội vàng vén rèm nhìn ra.

 

Mẫu thân hỏi:

 

“Sao thế?”

 

“Trang phục của hai người kia… trông rất quen.”

 

Giống như là thuộc hạ dưới trướng Tiêu Thành Hòa.

 

Họ vội vã xuất thành, lại theo ngay sau ca ca, chắc là trùng hợp thôi?

 

Xe ngựa lắc lư chốc lát rồi về tới cửa phủ.

 

Chưa kịp xuống xe, đã thấy một bà tử trong phủ đứng chờ sẵn ngoài xe, sốt ruột hô lớn:

 

“Phu nhân, tiểu thư, không hay rồi!”

 

“Chuyện gì mà cuống quýt vậy!”

 

Mẫu thân lập tức nhảy xuống xe, gặng hỏi.

 

“Thuỵ Vương lại phái bà mối đến, cầu thân với tiểu thư nhà ta!”

 

Mẫu thân nghe xong thì sắc mặt trắng bệch, vội quay sang nhìn ta — vẻ mặt hoảng hốt không gì sánh được.

 

Dưới gối Thánh thượng có ba hoàng tử.

 

Thái tử là con đích, tính tình nhu hòa, thân thể yếu nhược.

 

Thuỵ Vương là con của Thục phi, bản tính phóng túng ngông cuồng, ăn chơi trác táng, chẳng điều nào không tinh thông.

 

Ninh Vương nhỏ tuổi nhất, năm nay mới vừa bốn tuổi.

 

Kiếp trước, trước khi ta và Cố Lăng đính hôn, Thuỵ Vương đã dây dưa không dứt.

 

Khi ấy, chỉ cần ta ra khỏi cửa, hắn liền xuất hiện, buông lời trêu ghẹo, tay chân không yên phận.

 

Cuối năm ngoái, hắn sai bà mối đến nhà ta cầu thân, muốn nạp ta làm trắc phi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com