Ta đã g.i.ế.c phu quân, đoạn tuyệt mọi ân oán kiếp này.
Nào ngờ, cả hai lại cùng nhau trọng sinh.
Hắn chỉ vào mặt ta, mắng:
“Không có ta, ngươi nhất định sẽ như kiếp trước — nhà tan cửa nát, cô độc thê lương.”
Thế nhưng về sau, phụ thân ta được ban tước vị, huynh trưởng là Trấn Quốc Tướng quân, còn vị Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ lại nâng niu ta như châu như ngọc.
Gặp lại lần nữa, hắn quỳ rạp trước mặt ta, khẩn cầu:
“Xin nàng tha cho ta một con đường sống.”
Chương 1:
Hôm qua trọng sinh, đêm nay Cố Lăng đã không chờ nổi mà tới tìm ta từ hôn.
Hắn phẫn nộ kể về kiếp trước, nói mình c.h.ế.t thảm không ai chôn cất, đến khi c.h.ế.t rồi còn bị kẻ khác đào mộ, phanh thây phơi xác.
“Chính vì nàng, nên ta mới lao dốc cả đời, cuối cùng c.h.ế.t nơi đất khách quê người, thân thể chẳng toàn vẹn.”
“Kiếp này ta tuyệt đối sẽ không liếc nhìn nàng lấy một lần. Không có ta, nàng nhất định sẽ nhà tan cửa nát, cô độc thê lương.”
Kiếp trước, hắn vì sợ c.h.ế.t mà bỏ trốn, chẳng đưa viện binh đến, khiến phụ thân và huynh trưởng ta bỏ mạng trong tay bọn người Mông Thác.
Sao ta có thể tha thứ cho hắn?
Có điều khiến ta bất ngờ là hắn cũng trọng sinh.
Nhưng đời này, ta chưa từng gả cho hắn, phụ thân và huynh trưởng vẫn còn tại thế, cả nhà sum vầy, ta cũng chẳng buồn so đo với hắn nữa.
Ta ngáp dài một tiếng, vừa định ngủ thêm, huynh trưởng đã đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lo lắng:
“Vừa rồi có ai tới đây sao?”
Một người ca ca tốt đến vậy, kiếp trước lại c.h.ế.t thê thảm như thế.
Kiếp này, ta nhất định phải bảo vệ huynh ấy thật tốt, giúp huynh ấy thực hiện chí hướng, trở thành đại tướng quân công trạng hiển hách.
Ngày thứ tư sau khi Cố Lăng từ hôn, hắn lại ra tay cứu giúp Trường Bình Công chúa giữa lúc nguy nan, được Thánh thượng ban hôn.
Hắn còn lợi dụng tri thức kiếp trước để lập công, cuối cùng được phong làm thống lĩnh Nội vệ.
Cố Lăng đắc ý vô cùng.
Lúc mở tiệc ăn mừng tại phủ, hắn còn cố tình gửi thiệp mời cho ca ca ta.
Ca ca ta tức giận đến mức xé vụn tấm thiệp.
“Kẻ vong ân bội tín, có gì đáng để đắc ý!”
Còn ta, chẳng hề vội vã.
Bởi vì, ta đang đợi một cơ hội.
Thời gian như thoi đưa, thoắt đã đến cuối tháng Năm.
Sáng sớm hôm ấy, khi ca ca chuẩn bị tới nha môn, ta dặn đi dặn lại:
“Hôm nay nhất định phải ghé Pháp Hoa Tự tuần tra, giờ Tỵ ba khắc, chớ có quên.”
“Biết rồi, muội nói suốt ba tháng nay rồi đấy.”
Ca ca ta cười đáp.
Suốt nửa ngày ta nơm nớp lo lắng.
Đến chiều liền có tin truyền đến: Thánh thượng gặp thích khách ở Pháp Hoa Tự, bị trọng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà người ra tay cứu giá, chính là ca ca ta.
Ta đã đặt cược đúng.
Kiếp trước, đúng vào khoảng thời gian này Thánh thượng bị thương, nhưng ta không biết sự việc xảy ra ở Pháp Hoa Tự.
Mãi đến Trung thu, khi ta đến chùa dâng hương, tình cờ nghe một tiểu sa di nhắc đến chuyện có người đánh nhau ở sau núi ngày hai mươi sáu tháng Năm, mới mơ hồ đoán được mối liên hệ.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, ta cũng không dám chắc.
Chỉ đành để ca ca thử một lần.
Không ngờ, ta thật sự đã đoán trúng.
Thánh thượng sau khi luận công ban thưởng, đích thân ngài hỏi ca ca ta muốn gì.
Ca ca không hề do dự, đáp rằng muốn đến Vọng Hải Phong, cùng phụ thân trấn thủ biên cương, bảo vệ Đại Chu.
Thánh thượng liên tục nói ba tiếng “Tốt lắm!”:
“Tuổi trẻ tài cao, lại biết nghĩ cho xã tắc.
Có phụ tử nhà họ Thẩm các ngươi, là phúc của trẫm, cũng là phúc của lê dân.”
Ngay trong ngày, ca ca ta được nhập quân dưới trướng phụ thân, giữ chức Đô Chỉ Huy Sứ.
Trở về phủ, ca ca rụt rè hỏi ta:
“Nhuyễn Nhuyễn, muội sớm đã biết hôm nay Thánh thượng sẽ gặp thích khách sao?”
“Chuyện này sao tùy tiện nói ra được.”
Ta mỉm cười:
“Đó là cơ duyên của huynh.”
Thánh thượng tuy chẳng phải minh quân, nhưng việc phong thưởng cho ca ca ta lần này lại vô cùng dứt khoát, phần nhiều là nhờ vào lòng trung thành ngay thẳng của huynh ấy.
Ca ca cũng không gặng hỏi thêm.
“Ca, huynh cứ đi trước. Cuối năm, ta và mẫu thân sẽ đến đó sau. Cả nhà đoàn tụ mới là tốt nhất.”
Nhưng mẫu thân ta lại chẳng nỡ rời xa, trong lòng vẫn canh cánh chuyện hôn sự của huynh muội chúng ta.
Ta liền cười trêu:
“Ca, ngày hai mươi tám tháng Bảy ấy, nhớ nhắc phụ thân ăn mì trường thọ. Còn nữa, phụ thân thích ăn thịt dê tại quán Lương Ký ở phố Đông, huynh nhớ mua cho người đấy.”
“Biết rồi!” Ca ca dứt khoát đáp lời.
Ca ca thăng chức, tâm trạng ta cực kỳ vui vẻ, liền dẫn theo Thải Hà đến Thiên Nhất Các nghe kể chuyện.
Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, liền gặp phải oan gia không đội trời chung.
Ngay bên cạnh, Cố Lăng từ nhã gian bước ra, vừa thấy ta liền sải bước đến gần.
“Sao nàng lại ở đây?” Hắn cau mày. “Nàng theo dõi ta à?”
“Chỗ này đâu phải nhà ngươi mở, ngươi có thể đến, thì ta cũng có thể đến.”
Vừa trông thấy hắn, ta đã chán ngán, định rời đi chỗ khác.
Ta quay người bỏ đi, nhưng Cố Lăng lại nắm lấy tay ta, gặng hỏi:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Ta hỏi nàng, vì sao ca ca nàng lại có thể cứu Thánh thượng? Hắn làm sao biết được Thánh thượng gặp thích khách?”
Ánh mắt hắn đầy ngờ vực, nhìn ta chằm chằm.
“Chuyện đó thì đi hỏi ca ca ta, hỏi ta làm gì?”
Ta hất tay hắn ra.
Thế nhưng Cố Lăng không chịu buông tha, gằn giọng: