Trong căn phòng bị kết giới bao phủ, năm người đứng quanh chiếc ghế.
“Nơi đó sẽ xuất hiện chín mặt trăng cùng lúc, đại khái là như thế…”
Khương Trúc nằm bò ra bàn, mất hai phút để vẽ một bức tranh.
Nhìn tờ giấy càng lúc càng nhiều nét vẽ, nhưng hoàn toàn không cung cấp thêm manh mối hữu ích nào, khóe miệng Vu Khê khẽ giật.
Hay cho một trường phái trừu tượng.
Tiêu Trường Phong và những người khác nhìn tranh cũng không khỏi nhíu mày.
Mục Trì đỡ trán: “Trên thế giới này thật sự có nơi giống như trên giấy Trúc Tử vẽ sao?”
Khương Trúc dựng ngón giữa: “Thần thái, hiểu không? Mọi người chỉ cần cảm nhận ý cảnh trong đó là đủ.”
Mục Trì chỉ vào mấy vòng tròn to trên giấy, nhếch miệng cười: “Thần thái giống như… trứng luộc.”
Khương Trúc: “... Quá đáng!”
Vu Khê thực sự không thể nhìn nổi nữa, giật lấy cây bút rồi tự mình sửa lại bản vẽ trên giấy: “Có phải thế này không?”
Khương Trúc gật đầu.
Chỉ thấy Vu Khê tự cắn đầu ngón tay mình, để từng giọt m.á.u đỏ tươi chảy xuống bàn, hoàn hảo tái hiện lại hình vẽ trên giấy.
Sau đó, nó lấy ra một cái bát.
Mấy người Khương Trúc lập tức vây quanh, tò mò nhìn vào trong, muốn biết đây là pháp bảo gì. Nhưng thứ họ thấy lại là nửa cái màn thầu nguội lạnh cứng ngắc.
Khương Trúc sững sờ: “Đây là pháp bảo của tộc các ngươi?”
Bạch Tử Mục mở mang tầm mắt: “Màn thầu cũng có thể là pháp bảo sao?!”
Vu Khê vô cùng bình tĩnh ném màn thầu ra ngoài cửa sổ, sau đó dùng cái bát đập mạnh xuống bàn hai lần.
“Cộc cộc—”
Tiêu Trường Phong khó hiểu: “Đây là nghi thức sao?”
Mục Trì phun một câu: “Nghi thức này trông tùy tiện quá.”
Vu Khê khẽ ho hai tiếng: “Khụ khụ, không phải, chỉ là lâu quá không dùng nên có chút bụi. Giờ mới bắt đầu chính thức đây.”
Bốn người: “…”
Dưới ánh mắt hoài nghi của họ, Vu Khê lật úp cái bát xuống bàn, che lên bức tranh được vẽ bằng máu.
Nó kết ấn bằng cả hai tay, luồng ánh sáng tím bùng lên.
“Đinh đinh đinh——”
Cái bát rung động dữ dội hai lần trên bàn rồi đột nhiên bay lên không trung. Hình vẽ bằng m.á.u cũng bị hút lên theo, dần có dấu hiệu hoàn thiện hơn.
Vu Khê từ từ nhắm hai mắt, một giọt tinh huyết trào ra khỏi trán, ánh sáng tím trong phòng lập tức bùng lên rực rỡ.
Chiếc bát nhỏ kéo hình vẽ bằng m.á.u xoay tròn, miệng bát trống không chợt phun ra một dòng nước trong suốt.
Không biết đã qua bao lâu, dòng nước trong suốt kia hòa vào máu, vậy mà lại tái hiện hoàn chỉnh khung cảnh trong đầu Khương Trúc.
Khương Trúc gật đầu lia lịa: “Chính là nó, chính là nó!”
Vu Khê vẫn chưa mở mắt, nhưng khóe môi đã rỉ ra một tia máu. Nó đưa tay hút lấy bút và giấy, dựa theo hình ảnh trong đầu mà nhắm mắt vẽ đại khái một tấm bản đồ.
“Phụt—”
Một ngụm lớn m.á.u tươi văng lên tờ giấy trắng tinh. Khi ánh sáng tím tan biến, cái bát nhỏ rơi xuống bàn, phát ra âm thanh thanh thúy.
“Chết tiệt, Vu Khê, ngươi không sao chứ?”
Khương Trúc và những người khác đều giật mình.
Vu Khê cuối cùng cũng mở mắt, bình tĩnh lau vết m.á.u bên khóe miệng: “Ta không sao.”
Nó đặt tấm bản đồ lên bàn: “Nơi các ngươi cần tìm chính là đây.”
Khương Trúc nhìn chằm chằm vào công trình kiến trúc đặc trưng trên bản đồ vài giây, rồi nói: “Đây là Tử thành- Kỳ Chu thành.”
Kỳ Chu thành...
Mục Trì sững người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đó chính là quê hương của sư phụ hắn- Tề Thương.
“Ta đã giúp các ngươi tính ra rồi, vậy là huề nhau nhé.” Vừa dứt lời, một luồng nhiệt quen thuộc lại bùng lên trong cơ thể năm người.
Ngay sau đó, bốn đứa trẻ con bỗng hóa thành thiếu niên thiếu nữ, ngoài ra còn có một người nữ nhân cao ráo, trên người đeo đầy trang sức bạc mặc bộ y phục của dị tộc.
Tác dụng của Đồng Nhan Hoa đã hết.
Khương Trúc mới thu lại bản đồ, ngẩng đầu lên thì cảm giác có gì đó chạm vào mặt mình, ngay sau đó nghe thấy hơi thở của Vu Khê phả bên tai: “Nếu muốn tìm Thiên Đạo, chỉ có tám suất thôi đó~~”
Vu Khê đứng thẳng dậy, mặt mang ý cười, thân hình hóa thành một làn khí tím rồi tan biến hoàn toàn trong phòng.
Giọng nói của bà ta vẫn vang vọng trong không trung: “Nếu các ngươi tìm được ta, lần sau vẫn có thể hợp tác.”
“Chúng ta cũng đi thôi, về Trung Châu gặp Trương Đồng trước đã.”
Bốn người lập tức biến mất khỏi phòng.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc, cốc, cốc—”
Bên trong vẫn im lặng không có ai đáp lại. Phương Tri Viễn đứng ngoài cửa đi tới đi lui, cuối cùng vẫn quyết định đẩy cửa bước vào.
Trong phòng đã trống không từ lâu, chỉ còn một tờ giấy được để lại trên bàn.
Trên đó viết: Chuyện bí cảnh, mau chóng đến bàn bạc với Tứ đại tông.
Thượng Ma Tông—
Lý Nhất Khiếu bước nhanh vào đại điện, đứng dưới bậc thềm chắp tay, rồi nói:
“Bẩm Ma Tam đại nhân, từ sau khi tên ma tu nọ tẩu hỏa nhập ma ngay trước mắt nhiều người ở Hoàng thành, một nhóm đệ tử ma tu đã bí mật rời đi, tiến vào Tam Đại Các.”
Hạng Nhiên đang bế quan, nên mọi chuyện lớn nhỏ trong Thượng Ma Tông đều do Ma Tam quyết định.
Thu Vũ Miên Miên
Ma Tam xoay người nhìn Lý Nhất Khiếu, trên tay còn đang nghịch luồng ma khí, giọng điệu thoáng chút nghi hoặc: “Bọn chúng không muốn làm ma tu nữa?”
Dù vậy, trong ánh mắt hắn ta chẳng hề có chút hoảng loạn hay bất ngờ nào.
Lý Nhất Khiếu nói tiếp: “Hơn một nửa trong số đó chưa từng quay lại, có lẽ đã chuyển thành Linh tu. Ngoài ra, vẫn còn không ít đệ tử khác tiếp tục đi tới Tam Đại Các.”
Ánh mắt Ma Tam lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Truyền lệnh xuống, từ giờ trở đi, Thượng Ma Tông sẽ không thu nhận thêm đệ tử mới.”
Lý Nhất Khiếu giật mình ngẩng đầu, lấy hết dũng khí khuyên nhủ: “Như vậy e rằng không ổn. Dù có người rời đi, nhưng số người muốn gia nhập Thượng Ma Tông mỗi ngày vẫn rất nhiều, chúng ta không cần phải…”
“Đừng nóng vội. Ta đâu có nói là vĩnh viễn không thu đệ tử. Chỉ cần truyền tin ra ngoài, nói rằng chỉ cần ngày nào Cung Tiêu Tiêu của Tam Đại Các còn luyện chế giải dược, thì ngày đó Thượng Ma Tông sẽ không thu nhận đệ tử mới.”
Nụ cười trên mặt hắn ta trở nên âm trầm đáng sợ: “Thượng Ma Tông không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
Lý Nhất Khiếu nhìn chằm chằm Ma Tam, im lặng trong một giây, rồi khẽ gật đầu nhận lệnh.
Vài ngày sau—
“Rầm—”
Cánh cửa gỗ vốn đã cũ nát bị người ta đá tung, làm cả nhà ba người trong phòng giật nảy mình.
Người nữ nhân ôm đứa trẻ vào lòng, quay lưng về phía những kẻ xông vào, không dám đối mặt.
Nam nhân tên Lưu Chiêu thì vội vàng chạy tới, nở nụ cười lấy lòng: “Nguyên Gia, sao ngài lại đến đây?”
Người nam nhân được gọi là Nguyên Gia dẫn theo mấy tên huynh đệ, nghênh ngang ngồi xuống ghế.
“Sao ta đến? Ngươi không biết tại sao ta phải đến à?”
Tên tiểu đệ đứng bên cạnh nhấc ấm trà trên bàn ném thẳng xuống đất, khiến người nữ nhân và đứa trẻ sợ đến mức run cầm cập.
Tên tiểu đệ kia hung hãn quát: “Tên tiểu tử này, tiền bảo kê tháng này sao còn chưa nộp? Ngươi không thấy có lỗi với sự vất vả mà Nguyên Gia phải chịu để bảo vệ gia đình ba người nhà ngươi à?!”
Lưu Chiêu mặt mày khổ sở: “Không phải đâu, Nguyên Gia, có lẽ ngài nhầm rồi, đầu tháng ta đã nộp rồi mà.”
Nguyên Gia đột nhiên đứng bật dậy, một cước đạp nát ghế, lớn tiếng quát: “Chỉ có hai viên linh thạch hạ phẩm, ngươi nghĩ ta là ăn mày chắc?!”
Đám tiểu đệ lập tức xông lên, một tên đá văng người nữ nhân ra, rồi thô bạo kéo đứa trẻ đang khóc ré lên.
Lưu Chiêu hoảng hốt lao tới, nhưng ngay lập tức bị một cước đạp mạnh xuống đất. Áp chế linh lực khiến hắn ta hoàn toàn bất động.
Nguyên Gia túm lấy tóc đứa nhỏ, nheo mắt lạnh lùng nói: “Nghe đây, Lưu Chiêu, nếu ngày mai ngươi không giao đủ mười viên linh thạch hạ phẩm, thì ta sẽ kiếm từ trên người tiểu nhi tử của ngươi!”