Tiểu Sư Muội Nói Chuyện Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 406: "Ta chỉ là một Hóa Thần nho nhỏ, sao dám giở trò."



 

Năm người vốn đã lên kế hoạch rất tốt, nhưng đợi đến tối, khắp hoang nguyên lại tĩnh lặng đến kỳ lạ, ngay cả bóng dáng quỷ hỏa cũng không thấy đâu.

"Có vẻ như Nữ Thọ đã có phòng bị, nhưng chúng ta không thể chờ nữa. Nếu nó không chịu ra, vậy thì chúng ta phải tìm cách xông vào. Nếu để nó chuẩn bị xong, thì sẽ quá muộn."

"Vậy, Trúc Tử, ngươi còn kế hoạch nào khác không?"

"Có."

Khương Trúc nhìn mấy người họ… ngoắc tay một cái.

Năm bóng dáng nhỏ bé tụ tập dưới ánh trăng, âm mưu điều gì đó.

Đêm đen gió lớn.

Khương Trúc lần theo trí nhớ, một mình trèo lên một vách núi cao vút tận mây. Trên đỉnh vách núi có một hang động rất to.

Nàng còn chưa bước vào, từ bên trong đã vang lên một giọng cảnh cáo đầy khó chịu, mang theo uy áp nặng nề.

Khương Trúc chắp tay, cung kính nói: "Cự Viên tiền bối, Linh tu Niệm Nhất có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Bên trong thạch động không chút động tĩnh.

Nàng đứng dậy tiếp tục tiến vào bên trong, không bao lâu sau, trong bóng tối hiện ra một đôi mắt thật to. Một bóng đen đồ sộ, gần như lấp đầy cửa hang, từ từ bước ra.

Chỉ một bàn tay của hắn ta cũng lớn hơn cả người Khương Trúc.

Cự Viên Viễn Cổ là một trong số ít Thánh thú sẵn lòng lưu lại Tứ Bảo Thánh Vực, hơn nữa Khương Trúc biết rõ nơi ở của hắn ta.

Lúc này, hơi thở của Cự Viên nặng nề, tựa như đang đánh hơi điều gì đó. Đôi mắt nâu sẫm của hắn ta u ám nhìn chằm chằm vào con người nhỏ bé trước mặt.

Chưa kịp để Khương Trúc lên tiếng, một luồng uy áp mạnh mẽ lập tức quét tới, đánh nàng văng vào vách đá, linh lực trói c.h.ặ.t t.a.y chân nàng.

Uy áp nặng nề đến mức khiến nàng không thở nổi, nhưng Khương Trúc vẫn cắn răng, mở miệng: "Vãn bối tới đây là để báo cho tiền bối biết, tà thú Nữ Thọ vẫn còn sống, ngay tại hoang nguyên và sắp đột phá Đại Thừa cảnh. Mong tiền bối ra tay tương trợ!"

Cự Viên hừ mạnh một tiếng, hắt ra một luồng khí: "Không ngờ yêu nghiệt kia vẫn còn sống, nhưng mà..."

Hắn ta lại nhìn về phía Khương Trúc, đôi con ngươi nhìn nàng chằm chằm: "Trên người ngươi có khí tức của Cửu Phi! Dù đã qua bao nhiêu năm, ta vẫn không thể nhầm được. Chậc chậc, thật là bất ngờ, Cửu Phi lại sa sút đến mức ký kết khế ước với Linh tu? Xem ra ngươi cũng đã nhận được truyền thừa của Cửu Phi rồi?"

Cự Viên lẩm bẩm: "Thật là trời ban cơ hội! Vạn năm trước ta không thể g.i.ế.c được Cửu Phi, vạn năm sau lại có thể có được cơ duyên này. Đợi ta đoạt được truyền thừa, rồi đi diệt trừ con tà thú kia!"

Ngữ khí của Cự Viên chợt trở nên nặng nề, như một con quái vật viễn cổ đang thì thầm về số phận của con mồi.

Cảm nhận được uy áp linh lực ngày càng nặng trên cơ thể, Khương Trúc giả vờ hoảng loạn, vội vàng la lên: "Tiền bối khoan đã! Hiện giờ bằng hữu của ta sắp bị Nữ Thọ hút khô rồi! Nếu ngài chịu ra tay g.i.ế.c Nữ Thọ, ta sẵn lòng dâng lên truyền thừa mà không cần tiền bối phải đoạt lấy!"

"Chắc hẳn tiền bối cũng biết, nếu cưỡng ép cướp đoạt truyền thừa của bộ tộc Cửu Phi thì không thể hấp thu hoàn toàn được. Đặc biệt là thuật ẩn nấp có thể tránh thoát Thiên Đạo cùng những bí thuật liên quan đến phi thăng."

Nghe đến đây, linh lực từ Cự Viên Viễn Cổ chợt ngừng lại.

Hắn ta chưa từng nhận truyền thừa của Cửu Phi, đương nhiên không thể biết bên trong có những gì.

Nhưng hắn ta đã kẹt ở Đại Thừa cảnh sơ kỳ gần vạn năm, mãi không thể đột phá.

Khương Trúc kín đáo quan sát vẻ mặt đối diện, rồi nói tiếp: "Nếu ngài bằng lòng cứu bằng hữu của ta, ta sẽ chủ động dâng lên truyền thừa để báo đáp. Ta có thể lập thiên thệ."

"Vừa có thể nhân cơ hội diệt kẻ thù, vừa có thể lấy được truyền thừa nguyên vẹn, tiền bối, ngài suy nghĩ xem? Vãn bối thực lòng đến xin tiền bối giúp đỡ!"

Cự Viên nhìn nàng chằm chằm nửa nhịp thở: "Không cần lập thiên thệ. Nếu ngươi dám giở trò, đợi ta g.i.ế.c xong con tà thú kia, sẽ cho ngươi và đồng bạn c.h.ế.t không có chỗ chôn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Với tu vi Đại Thừa và kinh nghiệm ngàn năm, hắn ta có đủ tự tin, cũng không để những kẻ yếu này vào mắt, chẳng cần đến thiên thệ để trói buộc một con kiến Hóa Thần nhỏ bé.

Khương Trúc lộ ra nụ cười vô tội: "Tiền bối nói đùa rồi! Ngài là Đại Thừa cảnh, ngay cả Nữ Thọ nho nhỏ đó cũng không phải đối thủ của ngài, một Hóa Thần nhỏ bé như ta nào dám giở trò."

Nàng vừa dứt lời, bỗng cảm giác một luồng linh lực mạnh mẽ kéo nàng lên, tiếp sau đó đã thấy mình đứng trên vai Cự Viên Viễn Cổ.

Thân hình to lớn khom xuống rời khỏi hang động, sau đó thẳng lưng đứng dậy, từ đỉnh vách núi nhẹ nhàng nhảy xuống.

Dãy núi bên dưới như một tấm bản đồ thu nhỏ, những cây cổ thụ cao ngút trời bị hắn ta quật ngã từng lớp.

Khương Trúc đứng trên vai Cự Viên.

Chỉ qua vài cú nhảy, Cự Viên đã từ trong dãy núi lao đến hoang nguyên.

"Nữ Thọ ở trong khe nứt kia." Khương Trúc chỉ đường cho hắn ta.

Thân hình khổng lồ di chuyển trên hoang nguyên, những rung lắc dữ dội khiến Khương Trúc phải bám chặt lấy bộ lông của Cự Viên. Hắn ta quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nhìn vào khe nứt.

Khương Trúc ném một đốm lửa vào bên trong, nhưng nơi đó trống rỗng.

Nàng vội vàng nói: “Sao lại không có? Vãn bối thực sự đã nhìn thấy nó ở đây, thân người đuôi rắn.”

Cự Viên lạnh lùng hừ một tiếng: “Trò vặt vãnh, không đáng bận tâm.”

Hắn ta đưa hai tay nắm chặt hai bên khe nứt, mạnh mẽ kéo ra hai phía. Lập tức, linh lực ngũ hành khắp không gian bắt đầu rung động và vặn vẹo, tựa như cả hoang nguyên bị xé toạc, mặt đất cứ thế bị xé rách một tầng.

Lúc này, một biển quỷ hỏa giấu dưới mặt đất đã bị bại lộ, từ xa nhìn lại thế mà chúng trải dài khắp hoang nguyên. Ở trung tâm đám quỷ hỏa ấy, chính là bức tượng đá kia.

Khương Trúc không hề keo kiệt vỗ tay khen ngợi, cười tít mắt nói: “Tiền bối quả là hỏa nhãn kim tinh, nhanh như vậy đã tìm ra Nữ Thọ!”

Cự Viên hoàn toàn phớt lờ lời nịnh nọt của nàng, thân hình nhảy vọt lên, nắm chặt nắm đấm, trực tiếp giáng thẳng xuống bức tượng.

Ra tay dứt khoát, nhanh gọn và mạnh mẽ.

"Ầm—"

Nắm tay va chạm với một vòng bảo hộ màu lam, uy áp linh lực cường đại lan rộng ra xung quanh, suýt nữa khiến hoang nguyên sụp đổ.

Lúc này, bức tượng bỗng phát ra ánh sáng xanh lam chói lóa, kích thước không ngừng phóng to, đến khi có thể đối đầu với Cự Viên. Trong nháy mắt, nó đã lột xác biến thành chân thân.

Đầu người há miệng rộng, viên châu chứa hai nhãn cầu bị nó ngậm trong miệng, hai con mắt bên trong không ngừng xoay tròn. Hai chiếc đầu rắn còn lại thì lè lưỡi phun nọc độc, lộ ra răng nanh sắc nhọn.

"Cự Viên, chúng ta cùng sinh ra từ một mảnh thiên địa, vạn năm trước các ngươi đã phế bỏ tu vi của ta, móc đi đôi mắt ta, vạn năm sau sao vẫn chưa chịu buông tha?!"

“Nữ Thọ, ngươi ngấm ngầm hút lấy thọ mệnh của kẻ khác, mưu đồ báo thù, đây là do ngươi tự chuốc lấy!”

Giọng nói âm trầm của nữ nhân và thanh âm trầm hùng của nam nhân vang vọng giữa đất trời, cùng với âm thanh giao chiến kịch liệt.

Cuộc đối đầu giữa Hợp Thể Cảnh đỉnh phong và Đại Thừa cảnh chắc chắn sẽ kinh thiên động địa. Mặt đất dưới chân họ từng tấc từng tấc nứt vỡ, những dãy núi gần đó cũng bị đá vụn cuồn cuộn đổ xuống, khung cảnh hệt như tận thế.

Khương Trúc từ lâu đã lẩn mất dạng, lúc này đang đứng cách xa vạn dặm quan sát trận chiến. Chẳng qua nếu có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra rằng toàn bộ hoang nguyên, thậm chí cả một số dãy núi xung quanh đều bị bao phủ bởi một kết giới khổng lồ.

Vì lực lượng không đủ, ở giữa còn xen kẽ vài trận pháp siêu cấp quy mô lớn.

Thu Vũ Miên Miên

Công dụng duy nhất của những kết giới và trận pháp này chính là che giấu khí tức. Từ bên ngoài nhìn vào có vẻ như bên trong đang đánh đến long trời lở đất, nhưng thực tế, phần lớn khí tức kinh khủng đã bị che lấp.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com